[BHTT-Edit] [Tướng Quân Tại T...

By TTPP567

326K 16.2K 940

Văn Án Diệp Chiêu hứa cho ngươi kiếp sau, ta cho ngươi kiếp này. Một nữ tử hiện đại bị tai nạn xe, xuyên qua... More

Chương 1: Tây Hạ Nhị Hoàng tử nữ phẫn nam trang
Chương 2: Trang~ bị sét đánh
Chương 3: Cứu người không được, lại được người cứu.
Chương 4: Ngươi là Liễu Tích Âm? Ngươi biết Diệp Chiêu sao?
Chương 5: Tin dữ từ chiến trường.
Chương 6: Ôm biểu muội một cái, lại nâng cao cao!
Chương 7: Ngươi sẽ trở thành phượng bay lượn trên chín tầng mây
Chương 8: Diệp Chiêu gởi thư.
Chương 9: Không bằng lấy thân báo đáp.
Chương 10: Kỳ Vương hận.
Chương 12: Thời gian thấm thoát
Chương 13: Diệp Chiêu bị thương.
Chương 14: Một phương khăn gấm cùng quân biết
Chương 15: Đem Tích Âm gả cho ngươi...như thế nào!
Chương 16: Nếu Diệp Chiêu không tới cưới ngươi. Ngươi sẽ như thế nào?
Chương 17: Ta sẽ mang mười dặm trang sức đến cưới ngươi.
Chương 18: Y Nặc, đừng tìm nam sủng.
Chương 19: Báo Thù.
Chương 20: Đồ cưới của Ô Ân
Chương 21: Ngươi không cần trèo cao
Chương 22: Tứ Hôn
Chương 23: Mười năm như mộng.
Chương 24: Hồng thủy ngập trời.
Chương 25: Hoa Cách Tang trên thảo nguyên.
Chương 26: Phải hảo khi dễ ngươi.
Chương 27: Ngươi là nữ nhân của ta
Chương 28: Ngươi thích ta sao?
Chương 29: Đồng sàn...
Chương 30: Làm Vương hậu của ta có được không?
Chương 31: Trong mắt ngươi chỉ có thể có ta!
Chương 32: Thác Á
Chương 33: Thích làm cha...
Chương 34: Là nàng...
Chương 35: Sát ý.
Chương 36: Gia Hưng Quan, phá!
Chương 37: Khôi phục.
Chương 38: Lặp lại
Chương 39: Trì hoãn lương thảo.
Chương 40: Không kịp nhiều lời!
Chương 41: Tây Hạ vương, chết.
Chương 42: Lạnh
Chương 43: Tân vương.
Chương 44: Luyến tiếc.
Chương 45: A Thanh, cám ơn ngươi!
Chương 46: Hòa đàm.
Chương 47: Ô Ân, ngươi thực không thích hợp.
Chương 48: Vì sao?
Chương 49: Ta yêu ngươi!
Chương 50: Điều kiện.
Chương 51: Tái kiến.
Chương 52: Hàng hay không hàng.
Chương 53: Biểu muội
Chương 54: Thu hồi hổ thẹn của ngươi đi.
Chương 55: Tính tình dã!
Chương 56: Này thắt lưng của ngươi được hay không?
Chương 57: Diệp Chiêu bị bắt
Chương 58: Quân vương.
Chương 59: Phiền não
Chương 60: Nói mớ dẫn đến kẻ hở.
Chương 61: Có phải bởi vì nàng hay không?
Chương 62: Xin thề
Chương 63: Khó khăn lưỡng toàn
Chương 64: Âm mưu
Chương 65: Nàng so với tất cả đều quan trọng hơn.
Chương 66: Người nhu nhược
Chương 67: Hướng người không thể gián
Chương 68: Khánh Lịch năm thứ tư
Chương 69: Bắt đầu làm yêu Dương thị.
Chương 70: Bao tay
Chương 71: Ẩn nhẫn
Chương 72: Chấp niệm.
Chương 73: Gió lớn mưa rào
Chương 74: Ta tình nguyện để ngươi hận ta.
Chương 75: Chờ ta tới đón ngươi.
Chương 76: Tây Liêu vong.
Chương 77: Khánh Lịch năm thứ bảy.
Chương 78: Trừ phi Trường Giang và Hoàng Hà nghịch lưu.
Chương 79: Chiến Thần.
Chương 80: Nữ nhi.
Chương 81: Ta đến đón ngươi.
Chương 82: Diệp Chiêu, ngươi hàng hay không hàng?
Chương 83: Ngươi tin sao?
Chương 84: Hạc Đỉnh Hồng.
Chương 85: Đại hôn.
Chương 86: Xin nghỉ
Chương 87: Liễu phủ.
Chương 88:
Chương 89: Diệp Tư Bắc.
Chương 90: Đại Hạ hảo âm thanh.
Chương 91: Quái mộng.
Chương 92: Kiếp trước kiếp này.
Chương 93: Nhiễu loạn nhân quả
Chương 94: Nàng chết
Chương 95: Nhân đạo!
Chương 96: Lão ca táo bạo.
Chương 97: Ngươi là Hoàng hậu của trẫm!
Chương 98: Mười hai năm sau.
Chương 99: Ngươi còn muốn ta như thế nào?
Chương 100: Xong xuôi.
Lời của tác giả.

Chương 11: Nhị Hoàng tử thoát cương.

3.2K 170 1
By TTPP567


Ngày hôm sau, trong khách phòng.

"Nhị Hoàng tử, Y Nặc Hoàng tử phát tin mật đến. Hoàng đế Tống triều phong cho một người tên là Diệp Chiêu làm Trấn Bắc tướng quân, mấy ngày trước hắn dẫn binh xuất chiến, mang ba nghìn kỵ binh bất ngờ đánh mười vạn đại quân Liêu, Liêu quân tử thương mấy nghìn người, Tháp Thản tướng quân tử trận, hiện nay Liêu quân nội bộ không ổn định, Đại hãn của Liêu quân không làm gì khác hơn là lãnh binh lui về phía sau Bách Lý."

Kỳ Mộc Cách trên mặt ngưng trọng thần sắc.

"Chiến sự sợ sẽ sinh biến sự cố, mau chóng trở về."

Xem xong tin tức của Y Nặc gởi, nhưng Ô Ân vẻ mặt bình tĩnh, sớm đâu, tám năm chiến sự, lúc này vẫn mới là đầu năm thứ ba.

Cầm bút hồi âm, Ô Ân đem kế hoạch mới nhất của mình báo cho Y Nặc biết.

Nàng cần Y Nặc cho mình thời gian mấy tháng, liền đem đến cho mình vài người giống người Tống, hơn nữa phải tinh thông tiếng Hán. Nhớ kiếp trước, nàng mơ hồ nhớ rõ cuối cùng Tây Hạ đại bại, ngoại trừ Liễu Tích Âm ám sát Tây Hạ vương, còn một nguyên nhân khác, chính là lúc vận chuyển lương thảo binh khí. Thuộc hạ Diệp Chiêu chính là quân sư Hồ Thanh, trên đường Kỳ vương tiếp tế lương thảo đã ngụy trang thành người của Kỳ vương, chạy đến Vương đình Tây Hạ đều không bị ai phát hiện.

Ô Ân dự định sẽ sắp xếp người của mình vào những cửa ải thành trấn trọng điểm ở phương Bắc, vô luận có tin mật nào liền báo về, tất cả đều là một trợ lực lớn.

Như vậy, nàng sợ rằng còn phải ở lại Tống cảnh này một đoạn thời gian.

Kỳ Mộc Cách biết rõ kế hoạch này của Ô Ân, mặt liền suy sụp, nàng biết Nhị Hoàng tử dù khuyên bảo thế nào cũng không chịu trở về, từ lúc đến Đại Tống này, Nhị Hoàng tử của bọn họ như biến thành một con ngựa hoang thoát cương chạy trên thảo nguyên...

Nhớ tới việc Liễu Tích Âm dặn dò, liền phái người đi trên phố nghe ngóng, quả nhiên giá cả lương thực Giang Bắc tăng lên không ít, xem ra vẫn cần Kỳ vương hỗ trợ, bất quá loại này như là hành vi cấp quân địch mua lương thảo, nhất định phải có một cái lý do hợp lý mới được.

Gọi Kỳ Mộc Cách tìm một người tin cậy đưa tin tức của mình đến tay Y Nặc, để Y Nặc giúp mình hướng phụ vương thuận tiện giải thích một chút.

Xử lý xong sự tình này, Ô Ân trực tiếp đi gặp Kỳ vương.

"Ô Ân hoàng tử nghỉ ngơi có tốt hay không? Khả là có gì cần?" Kỳ vương vuốt râu cười nó.

"Cảm ơn hôm qua Vương gia đã thịnh tình chiêu đãi, tiểu vương thật sự cảm kích, hôm nay đến là có một việc muốn cùng Vương gia thương lượng."

Ô Ân trải bản đồ ra.

"Ngày gần đây, quân Tống mặc dù có một hãn tướng, nhưng tuổi trẻ, sợ khó ra hồn, mà phương Bắc lương thảo lại thiếu, lúc này lại mau tiến vào mùa đông, nếu là Diệp Chiêu binh bại bị giết, Tống quân lại vô năng chọn Đại lương tướng lĩnh, Liêu quân mặc dù nhìn qua khí thế không giảm, nhưng ba năm giằng co cũng có lúc khí thế binh giảm, tác dụng chậm phỏng chừng không đủ."

Nói, Ô Ân chỉ ngón tay lên bản đồ.

"Hoài Thủy phía Nam, khí trời ẩm ướt, đường sông ngang dọc, núi non trùng điệp là nơi hiểm yếu. Theo ta thấy, cuối cùng Liêu vẫn không diệt được Tống, mà Tống cũng không làm gì được Liêu."

Tuy rằng thực tế cùng lịch sử bất đồng, nhưng khắp nơi thế lực khác biệt không lớn. Nếu như Hoàng đế Tống triều chạy trốn xuống phía Nam, chỉ tự ý ở tại Trường Bình, Liêu quân cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Triều đại Nam Tống thế cục một ngày nào đó được hình thành, Liêu quân mất đi Tống lúc này thật sự là một uy hiếp lớn. Ô Ân có thể trăm phần trăm xác định, Liêu quân cùng Tây Hạ sẽ không bao lâu thì khai chiến. Đến lúc đó, những tính toán mà Tây Hạ cùng Kỳ vương sẽ thất bại.

Ô Ân nói xong, Kỳ vương chấp nhận , đáp ứng chuyện lương thảo.

Sau khi trở về, Ô Ân cho Kỳ Mộc Cách địa chỉ của Liễu phủ, nàng viết vài chữ "Lương thảo đã mua, chậm đợi tin tốt" gởi cho Liễu Tích Âm. Không có biện pháp, nàng sẽ không viết chữ phồn thể.

Ô Ân đem thân binh chia làm hai đường, nàng đem theo năm người vận lương thảo bằng đường sông đi Sóc Châu, số người còn lại do Kỳ Mộc Cách dẫn theo đến tại Giang Bắc thành lập căn cứ địa.

Nhìn thoáng qua Kỳ Mộc Cách thân đầy bụi đường, Ô Ân có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, thoải mái nói: "Ta biết ngươi nghĩ mau chóng quay về Đại Hạ, tuy rằng cùng Kỳ vương hiệp nghị đã thành, nhưng thực thi là vẫn còn phải đối mặt với nhiều vấn đề, ta không thể để chuyện này lưu lại bất luận một tai họa ngầm nào."

"Nhị Hoàng tử, ta biết ngài vì Đại Hạ, nhưng mà việc này có thể giao cho bọn người Tô Hợp làm! Ngài nguyên là Hoàng tử Đại Hạ, tại Tống cảnh này đều có thể gặp nguy hiểm."

Ô Ân cắt đứt lời Kỳ Mộc Cách nói:

"Kỳ Mộc Cách, ngươi đi theo bên ta cũng mấy năm, ngươi hẳn là biết ta là người như thế nào, hiện nay chuyện vận chuyển lương thảo cùng binh khí chỉ vừa mới là bước khởi đầu, ta nhất định phải thân lực thân vì" (tự mình làm lấy)

Kỳ Mộc Cách lần thứ hai nỗ lực khuyên can cũng vô ích, cũng bỏ đi. Chỉ dặn dò Ô Ân trên đường phải cẩn thận.

"Rõ ràng so với ta còn nhỏ hơn một tuổi, như thế nào lại giống như lão mụ tử." Ô Ân trong lòng yên lặng thổ tào, mang theo hai mươi xe hàng hóa, chậm rãi hướng Sóc Châu đi tới. Không thể so với tốc độ ra roi thúc ngựa, đợi đến được Sóc Châu cũng là một tháng.

Cổng lớn Liễu phủ, đứa bé giữ cửa đã nhận ra Ô Ân, sau khi hành lễ xong thẳng đến bên trong báo cho phu nhân cùng tiểu thư biết.

Bất quá chỉ trong chốc lát. Liễu Tích Âm vén váy chạy ra, phía sau còn theo tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy theo.

"A Thanh!"

"Ha ha, Tích Âm, người nhìn này một đoàn xe, đều là ta mang gì đó đến!"

Ô Ân thấy Liễu Tích Âm, trực tiếp nhảy xuống xe cười, bất đầu tranh công.

Liễu Tích Âm nhìn trực tiếp vào đoàn xe dài đến cuối phố, kinh ngạc trợn tròn con ngươi xinh đẹp.

Thân binh đi theo Ô Ân cũng sợ ngây người, hướng tới một tiểu cô nương khoe thành tích của chính mình, Nhị Hoàng tử như thế nào lại ngây thơ như vậy, thật sự bọn họ nhận không ra.

"A Thanh, ngươi thật lơi hại!" Trong âm thanh của Liễu Tích Âm còn mang theo sự sùng bái.

Ô Ân nghe xong miệng cười như đến chân trời. Thân binh của nàng chỉ biết cúi đầu không dám nhìn nữa.

Chạng vạng, Liễu phu nhân mời Ô Ân ở quý đường dùng cơm, một bàn người trò chuyện thật vui.

"Hôm nay như thế nào lại không thấy Liễu lão gia?" Ô Ân hỏi.

"Phu quân nửa tháng trước nhận được ý chỉ, đi chống Liêu." Liễu phu nhân vẻ mặt lo lắng.

"Thím an tâm, có A Chiêu, thúc thúc nhất định sẽ không có chuyện gì!" Liễu Tích Âm tràn đầy lòng tin thoải mái nói.

Tên này như thế nào càng nghe càng chói tai? Ô Ân bất động thanh sắc gãi gãi lỗ tai.

Nói chiến sự, Liễu Tích Âm lập tức nổi lên quan tâm hỏi giá cả lương thực.

Không thể nói là Kỳ vương đưa lương thảo miễn phí.

"Giang Bắc có rất nhiều nhà giàu đều quan tâm đến chiến sự nơi biên cương, ta cũng chỉ nói một chút đạo lý nơi biên ải, bọn họ cũng nghĩ thông, ấn mỗi thạch giá sáu trăm văn, bán cho ta mỗi thất bố giá một trăm văn."

Nghe được giá, Liễu Tích Âm cuối cùng cũng thở một hơi. Từ lúc quyết định muốn làm hậu phương của Diệp Chiêu, nàng liền lên dũng khí, tiến vào các khuê phòng gia các viện, mở lời nhờ vả, phân tích lợi hại, dùng chân tình làm đối phương cảm động, dùng đạo lý thuyết phục đối phương, bán đồ cưới đổi tiền mặt, hiện nay coi như tiền bạc là ổn rồi.

Để nha hoàn ôm một bao tràn đầy toàn là bạc đưa cho Ô Ân.

Ô Ân chỉ cảm thấy bạc trong tay có chút phỏng tay, nàng biết đó là bạc như thế nào mà có, nhưng không lấy cũng không được.

"A Thanh, đợi ngươi trở lại Giang Bắc, nhờ ngươi mang số bạc này phó cấp cho các thương gia hảo tâm đó."

"Ân"

Thời điểm không còn sớm, Ô Ân tự nhiên là ngủ lại trong phủ, cấp cho thân binh một chút ngân lượng phó cấp cho người đánh xe, để cho bọn họ ngày thứ hai trước đem lương thực vận chuyển hàng hóa đó đến tiền tuyến.

Continue Reading

You'll Also Like

10.6K 302 11
Văn án tui để ở trong truyện nhưng túm quần lại là truyện này thụ truy công, thụ truy công, thụ truy công, chuyện quan trọng nói ba lần :D (với lại...
1.2K 101 5
Tên: Q&A (just tell me what's in your heart) Tác giả: nightmusings_023 Tags: Canon Compliant, Practice Kissing Dịch bởi: 144p237 Truyện dịch đã được...
123K 10K 173
Tác phẩm: Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí) Tác giả: Liễm Chu Thể loại: Hiện đại, Giới giải trí, 1x1, HE Số chương: 171 Chương Nhân vật chính: Thẩm Th...
171K 11.2K 69
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...