[BHTT][Edit][Hoàn] QUỶ Y THẬP...

By ZoeYasu

625K 39.6K 3.1K

Tác phẩm: Quỷ Y Thập Tam(鬼医十三) Tác giả: Phật tiếu ngã yêu nghiệt(佛笑我妖孽) Thể loại: Cổ đại, giang hồ, thanh mai... More

Văn Án
Chương 1:Áp Tiêu
Chương 2: Si Nhi*
Chương 3: Họa lên
Chương 4: Tiểu Vũ
Chương 5: Gãy Xương
Chương 6: Tơ lụa
Chương 7: Linh Tê
Chương 8: Sở Phi
Chương 9 : Huyền Minh
Chương 10: Bái sư
Chương 11: Giảng Bài
Chương 12: Hồi Cung
Chương 13: Dịch lý
Chương 14: Nấu ăn dã ngoại
Chương 15: Chữa Bệnh
Chương 16 : Thập Tam
Chương 17: Thân Thế
Chương 18: Làm nghề y
Chương 19: Lo Lắng
Chương 20: Tiểu Bạch
Chương 21: Ôn dịch
Chương 22 : Độc Cóc
Chương 23: Đàm phán
Chương 24: Bái thiếp
Chương 25: Gặp lại
Chương 26: Lộ
Chương 27: Chữa thương
Chương 28: Thử
Chương 29: Chuyện nhỏ
Chương 30: Sơ khai
Chương 31: Ngây thơ
Chương 32: Lăng Chính
Chương 33: Bí ẩn
Chương 34: Khắc độc
Chương 35: Thập cốt
Chương 36: Chuyện cũ
Chương 37: Hiệp thương
Chương 38: Cố nhân
Chương 39: Môn phái
Chương 40: Sinh sự
Chương 41: Đánh giá
Chương 42: Hoảng hốt
Chương 43: Mưu đồ bí mật
Chương 44: Cạm bẫy
Chương 45: Phát sinh
Chương 46: Thủy vận
Chương 47: Đau xót
Chương 48: Đến thăm
Chương 50: Mộ Phi
Chương 51: Loài thú
Chương 52 : Tình thân
Chương 53 : Hành Thích Vua
Chương 54 : Bình thản nói chuyện
Chương 55 : Tâm nhãn
Chương 56 : Trả Thù
Chương 57: Hiệp ước
Chương 58: Phó thác
Chương 59: Nguyên nhân chết
Chương 60: Hối hận
Chương 61: Từ biệt
Chương 62: Cứu người
Chương 63: Lốc xoáy
Chương 64: Diện thánh
Chương 65: Binh phù
Chương 66: Cãi nhau
Chương 67: Di ngôn
Chương 68: Đổi vị
Chương 69: Thiềm ôn
Chương 70: Triền miên
Chương 71: Đỡ đẻ
Chương 72: Tự Phi
Chương 73: Quản Mạc
Chương 74: Đồng thú
Chương 75: Nhiễm bệnh
Chương 76: Nhi khoa
Chương 77: Uy nghiêm
Chương 78: Vu y
Chương 79: Thanh Mộc
Chương 80: Hôn ước
Chương 81: Trùng tố*
Chương 82: Long Lân
Chương 83: Tuyệt yêu
Chương 84: Trước thời hạn
Chương 85: Giả bệnh
Chương 86: Ám sát
Chương 87: Chữa thương
Chương 88: Đẫy ngã (H)
Chương 89: Ghen tuông
Chương 90: Giải hòa
Chương 91: Thay đổi đột ngột
Chương 92: Lạc lối
Chương 93: Chu Uân
Chương 94: Thực quản
Chương 95: Tự gia
Chương 96: Thế thân
Chương 97: Đọa nhai
Chương 98: Mang đi
Chương 99: Thức tỉnh
Chương 100: Nhận sai
Chương 101: Trà xanh
Chương 102: Trở về
Chương 103: Vũ khí
Chương 104: Lựa chọn
Chương 105: Sai rồi!
Chương 106: Thiên địa
Chương 107: Mất trí nhớ
Chương 108: Canh hoa cúc
Chương 109: Thành thân
Chương 110: Đẩy lại (H)
Chương 111: Hoa đào
Chương 112: Chân tướng
Chương 113: Thuốc thiện
Chương 114: Đồ phổ*
Chương 115: Kết thúc
Phiên Ngoại

Chương 49: Thông báo

4.9K 313 35
By ZoeYasu

"Phi nhi..." Lăng Giáng Hồng thở phì phò, "Ta thật sự cần phải đi... Bất quá nàng nhớ kỹ, nàng là của ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào nàng."

Mặt Sở Phi rất đỏ, không khí còn không kịp quay về. Nàng bị thương còn không khỏi hẳn, vừa rồi tình cảm mãnh liệt kéo tới, ngực từng chút co rút đau đớn, lại mạnh mẽ nhịn xuống, không thể để cho Lăng Giáng Hồng phát hiện. Đến khi hơi có chút thở vững vàng mới nói, "Giáng Hồng... Phi nhi thực thích Giáng Hồng, là cái loại thích thực thích thực thích thích..." Sở Phi cúi đầu, âm thanh càng ngày càng nhỏ.

"Nga?" Lăng Giáng Hồng gợi lên khóe miệng, "Cái gì gọi là thích thực thích thực thích thích?"

"Chính là... Chính là..." Sở Phi ấp úng vài câu, Lăng Giáng Hồng không có nghe được rõ ràng, không khỏi đem mặt để sát vào một ít.

Sở Phi đánh bạo, bỗng nhiên ở trên môi Lăng Giáng Hồng hôn một chút: "Chính là loại thích như tình nhân thích."

Lăng Giáng Hồng lại mặt đỏ... Sở Phi nghiêng đầu, nháy mắt một cái không chớp nhìn nàng, chờ mong thấy Lăng Giáng Hồng có phản ứng đặc biệt gì đó, nhưng mà thực thất vọng, trừ bỏ đỏ mặt, một chút tỏ vẻ Lăng Giáng Hồng cũng không có. Ngay cả diễn cảm cũng thản nhiên, luôn luôn mím môi, cũng không nói chuyện, hơn nữa rất nhanh liền xoay người đi đến cửa.

Sở Phi lập tức sụt xuống, lại nghe thấy Lăng Giáng Hồng đứng ở cửa, đưa lưng về phía nàng, nhỏ giọng nói một câu: "Ta cũng vậy..."

'Phanh!' Một tiếng, đóng cửa đi khỏi.

Trong lòng Sở Phi mừng rỡ, thì ra không phải Lăng Giáng Hồng không phản ứng, mà là thẹn thùng nha. Nàng nói... Nàng nói, 'Ta cũng vậy'. Sở Phi lăn trên mền cười ngớ ngẩn, Lăng Giáng Hồng nói thích nàng, là loại thích như tình nhân, nàng vui vẻ đều nhanh đến tận trời. Tựa hồ bị thương cũng không phải là chuyện xấu gì, ít nhất để lòng Lăng Giáng Hồng đau vì mình, Lăng Giáng Hồng hối hận, áy náy mới thúc đẩy nàng ấy đối mặt với lòng mình, còn tiếp nhận tình cảm của mình nữa.

Sở Phi đang cười vui vẻ, cửa lại đột nhiên bị mở ra, nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, thấy Lăng Giáng Hồng lại trở lại.

"Giáng Hồng?" Sở Phi kỳ quái gọi một tiếng.

"Cách... Võ Kiệt kia ra xa một ít..." 'Phanh!' Cửa lại đột nhiên bị đóng lại.

"..." Sở Phi lăng lăng nhìn cánh cửa, đây là đặc biệt trở về bởi vì nhắc nhở nàng sao?

"Ha ha..." Sở Phi ôm Tiểu Bạch càng ngày càng vui vẻ, không ngừng ngây ngô cười, "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Giáng Hồng ghen nha!"

Tiểu Bạch đang ngủ say, chịu không nổi sự quấy nhiễu này, cái đuôi quét ở trên mặt Sở Phi, đuổi ruồi tự đắc để Sở Phi cách nó xa một ít, bám lấy thân mình hướng giữa giường đầu bò lên, mải miết tiếp tục ngủ.

Sở Phi ở trên giường ôm mền lăn hai vòng, kích động không ngủ được, lại đi quấy rối Tiểu Bạch, còn không ngừng gảy Linh Tê Thạch trên cổ tay, làm cho Tiểu Bạch rốt cục chịu không nổi, lập tức bật xuống giường, xuất môn tìm động đi ngủ đây.

"Quỷ ham ngủ!" Sở Phi buồn bực cực kỳ, nghĩ đi nghĩ lại, lại không tự chủ được nở nụ cười.

Lúc Lăng Giáng Hồng ra cửa, thấy Dịch Dung tránh xa xa trong lương đình bèn gọi nàng một tiếng, để Dịch Dung cùng nhau rời đi.

"Thiếu cung chủ, Phi nhi thế nào?" Dịch Dung cảm giác từ khi Lăng Giáng Hồng trong phòng Sở Phi đi ra có gì đó là lạ, lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.

"Tốt hơn nhiều rồi." Lăng Giáng Hồng nhịn không được giơ lên khóe miệng, "Mẫu thân nơi đó gặp một ít phiền toái. Ta gọi Dịch Mộng và Dịch Mai lại đây. Dịch Thanh võ công cao, lại luôn luôn tra chuyện của Thích Khách môn, ta tính toán để nàng đi Biện Châu giúp mẫu thân làm việc. Sau khi nàng đi, chuyện nơi đây đều do ngươi tạm thời tiếp nhận, mãi cho đến khi Dịch Mộng và Dịch Mai lại đây."

"Dạ." Dịch Dung vừa đi theo Lăng Giáng Hồng tản bộ bên bờ sông, một bên gật đầu.

Sau khi Lăng Giáng Hồng rời khỏi biệt viện ở Bạch Hổ Bang, không vội quay về phân bộ Minh Phượng cung, ngược lại tâm tình thật tốt lôi kéo Dịch Dung tản bộ bên bờ sông. Nhìn mặt trời xa xa mới lên trên mặt sông, Lăng Giáng Hồng lại nghĩ tới Sở Phi, rất muốn quay lại gặp nàng ấy.

Bất quá Lăng Giáng Hồng tự chủ rất mạnh, có thể nói ra cảm giác trong lòng với Sở Phi đã là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn. Nếu lại muốn nàng giống nữ nhân đang yêu đương chỉ trầm mê trong cảm tình, đó là chuyện không có khả năng, ít nhất trước mắt là không.

Ngày hôm sau, Mộc Hương thấy Tiểu Bạch ngồi cạnh cửa phòng của Sở Phi thì biết là Lăng Giáng Hồng đã tới, có chút lo lắng đi xem Sở Phi, lại phát hiện tâm tình của Sở Phi thật sự rất tốt. Nàng có điểm buồn bực nói với Thanh Đại: "Cũng không biết Lăng Giáng Hồng lại cho Thập Tam uống mê dược gì, giống như chỉ trong vòng một đêm nàng lại tốt lên nhiều."

"Sư tỷ ghen ghét?"

"Thanh Đại nói chuyện luôn móc họng như vậy nha." Mộc Hương trêu ghẹo nói, "Nếu như ta ghen ghét, vậy thái độ này của Thanh Đại, có phải hay không thuyết mình rằng ngươi cũng ghen ghét?"

Sắc mặt Thanh Đại lập tức đen lại, nhét chén thuốc trong tay cho Mộc Hương, không vui vẻ nói: "Thân thể của ta không thoải mái, ta trở về phòng."

"A..." Mộc Hương bưng chén thuốc nói, "Vậy có muốn ta cũng cho ngươi uống thuốc bồi bổ không?"

'Chà!'

Mộc Hương nhanh nhẹ đưa tay chụp lấy, Thanh Đại quăng ba cái châm đọc về phía Mộc Hương, sau đó trở về phòng.

"Nha, rất tức giận nha." Mộc Hương cười nhìn sang ngân châm trong tay, bên ngoài lòng bàn tay đã đen lại, "Độc thật là lợi hại..."

Sở Phi ôm Tiểu Bạch lập tức nhảy đến trước mặt Mộc Hương, híp hai tròng mắt lại nói: "Mộc Hương sư tỷ, tỷ lại chọc Thanh Đại sư tỷ tức giận nha."

"Tổn thương còn chưa tốt, nhảy loạn cái gì..." Mộc Hương sủng nịch sờ sờ đầu Sở Phi, "Muội là tiểu tử vui sướng khi thấy người gặp họa a! Thanh Đại sư tỷ của muội là luyến tiếc độc chết ta a!"

"Thế nhưng độc này sợ là tự sư tỷ giải không được đi..." Sở Phi 'ha ha' cười, lôi kéo Tiểu Bạch cách xa Mộc Hương một ít, "Đừng làm cho Tiểu Bạch của muội cũng trúng độc nha."

"..." Mộc Hương không biết nói gì nhìn Sở Phi, sẳng giọng: "Muội...tiểu không lương tâm này!"

Lại nhìn xem tay của mình, phân nữa cánh tay đã bị đen. Công phu dùng độc của Thanh Đại càng ngày càng lợi hại, nàng trúng độc cũng không thể nhìn ra đây là độc gì, đành phải thở dài đi về phía phòng của Thanh Đại, tính toán nói vài câu nhờ vả mềm mại, bằng không đành tự mình chịu.

<Biện Châu> Thương Trưng Vũ thu được thư của Lăng Giáng Hồng, biết Lăng Giáng Hồng đã lấy tốc độ nhanh nhất đem quyền khống chế thủy vận nắm trong tay mình, lại nhanh chóng bỏ cũ thay mới, thay đổi hơn chục đốc công lớn nhỏ trên thuyền. Không khỏi gợi lên khóe miệng, nàng cảm thấy kiêu ngạo vì Lăng Giáng Hồng, nữ nhi này so với mình tài giỏi hơn rất nhiều, nhanh như vậy đã giải quyết xong vấn đề các nàng luôn phiền não.

Kỳ thật Minh Phượng cung cũng tiêu diệt không ít bang phái khống chế vận tải đường thuỷ, nhưng tiêu diệt một bang phái, sẽ có một bang phái khác tiếp nhận, các nàng luôn không lấy được chủ quyền khống chế. Kể từ bây giờ, áp lực của các nàng sẽ giảm bớt rất nhiều, ít nhất hoàng đế đối với Minh Phượng cung sẽ không hoài nghi như vậy nữa.

Thương Trưng Vũ nhìn ánh nến, đốt thư trong tay của mình. Bỗng nhiên lấy âm thanh bình tĩnh nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Ánh lửa trong phòng bị ám khí ngoài cửa sổ bay tới làm tắt, sau đó một cái bóng đen loáng tiến vào, cùng Thương Trưng Vũ đánh nhau qua lại. Đây đã là lần thứ ba, mấy ngày nay sát thủ này luôn chạy tới ám sát mình. Lợi hại chính là mỗi lần không thành công, nàng cũng có thể từ trong tay mình toàn thân trở ra.

Mà vài lần đánh giá, làm Thương Trưng Vũ dần dần thăm dò rõ ràng, sát thủ này là một nữ  tử. Tuy rằng lần nào cũng so chiêu trong bóng đêm, nhưng đánh vài lần, dáng người của đối phương Thương Trưng Vũ là thấy nhất thanh nhị sở.

"Cô nương, nếu ngươi không giết được ta, cần gì phải luôn đi tìm cái chết đâu, đây cũng rất không giống tác phong của Thích Khách môn các ngươi nha." Thương Trưng Vũ ngăn một chưởng đối phương vung tới, tay kia thì thẳng đánh vào dưới bụng đối phương.

Đối phương lập tức phát hiện hướng đi rất nhỏ này, eo nhỏ nhắn uốn éo, 'hiểm hiểm' né được công kích lần này của Thương Trưng Vũ.

"Hảo eo lực!" Thương Trưng Vũ khen, "Bất quá hôm nay ta lại không bắt được ngươi, ta cũng không xứng làm cung chủ Minh Phượng cung."

Nàng phản thủ hoành lên công kích qua, thân mình đối phương nghiêng về phía trước, đao trong tay cắt thẳng vào cổ họng của Thương Trưng Vũ. Sát thủ chiêu chiêu đều muốn lấy mạng người. Nhưng đã vài lần so chiêu, Thương Trưng Vũ đã thăm dò rõ ràng chiêu thức của đối phương nên không tránh không né, lúc lưỡi đao sắp tiếp cận cổ họng của mình, nàng mạnh mẽ nghiêng người lánh qua, biến chưởng thành trảo, nắm chặt cổ họng của sát thủ này.

Khi sát thủ ngây người, trong nháy mắt nàng lấy tốc độ nhanh nhất chế trụ ba chỗ yếu huyệt trên người đối phương, làm cho thân mình đối phương nhất thời mềm nhũn xuống. Thương Trưng Vũ đưa tay cố trụ đối phương.

"Lần này còn bắt không được ngươi?" Thương Trưng Vũ xé xuống mạn sa trước mặt đối phương, đốt lại nến vừa rồi bị đối phương làm tắt. Để sát vào mặt đối phương nhìn, nhất thời hoảng sợ.

"Ngươi..."

Đối phương coi như bị bắt tại chỗ nhưng cũng nhìn không ra một tia kinh hoảng nào: "Thương cung chủ, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng a!"

Âm thanh mị thái lan tràn, ti ti lọt vào tai, làm cho người ta nghĩ nhịn không được hưởng thụ. Nữ nhân như vậy, rất khó làm cho người ta tưởng tượng được rằng nàng là sát thủ người người sợ hãi.

"Đúng vậy... Đã lâu không gặp." Thương Trưng Vũ 'hừ' một tiếng, "Ta nghĩ rằng ngươi đã sớm chết, không nghĩ tới ngươi là môn chủ Thích Khách môn."

"Ha ha, ta biết, ngươi nhất định sẽ ngạc nhiên" Đối phương khẽ nở nụ cười.

"Hình như ngươi không sợ ta giết ngươi?" Thương Trưng Vũ có chút hăng hái nhìn thích khách bị chính mình để trên ghế.

"Kỳ thật ta còn rất cao hứng, thì ra trên đời này, còn có người nhớ được ta." Đối phương hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

"Mộ Tử Chi, mười bốn tuổi vào cung, không đến một năm, trổ hết tài năng, trở thành một vị thư tiệp được sủng ái trong hậu cung ba nghìn, mười sáu tuổi chính thức được sắc phong làm quý phi. Lúc ấy hoàng đế ngự phong làm Mộ Phi, vốn rất có hi vọng trở thành hoàng hậu, nhưng không may tiên hoàng băng hà, cho nên đáp ứng yêu cầu của tiên hoàng, đem...Mộ Phi được cưng chìu nhất chôn cùng." Thương Trưng Vũ nhìn chằm chằm Mộ Tử Chi "Ta nói có đúng hay không?"

"Hoàn toàn chính xác... Ta không nghĩ tới có người có thể đem sự tích của ta nhớ rõ như vậy, kể lại rõ ràng như thế." Mộ Tử Chi nhìn Thương Trưng Vũ cười, cười đến thật mỵ, nhưng Thương Trưng Vũ hoàn toàn có thể miễn dịch.

"Cho nên người bị kéo theo chôn cùng năm đó không phải ngươi?"

"Một kẻ chết thay mà thôi."

"Ngươi đến tột cùng là ai?"

"Mộ Tử Chi, môn chủ Thích Khách môn, Thương cung chủ có nhận thức về ta một chút sao?"

"Ngươi vẫn luôn là môn chủ Thích Khách môn sao?" Thương Trưng Vũ tò mò. Dù sao ở trong hoàng cung mà có thể che dấu thân phận như vậy thật không dễ dàng, còn nữa, Mộ Tử Chi tiến cung là có mục đích gì? Để cho Thương Trưng Vũ khó có thể tin chính là, khi đó Mộ Tử Chi mới mười bốn tuổi. Mười mấy năm trước mình cũng là đi theo sau sư phụ, từ rất xa nhìn thoáng qua nàng, chỉ biết là nữ tử này còn tuổi nhỏ đã yêu mỵ tận xương, thủ đoạn phi thường cao minh, mê hoặc được hoàng đế bỏ quên cả hậu cung, suốt ngày chỉ sủng ái một mình nàng.

"Tất nhiên, có lẽ Thương cung chủ không nhớ rõ, nhưng ta nhớ rất rõ ràng. Có một lần, chúng ta gặp nhau ở ngự hoa viên, có thể khi đó toàn bộ tâm tư của ngươi đều đặt trên người một nữ tử có bộ dạng tuyệt mỹ, không có một chút chú ý tới ta." Khi Mộ Tử Chi nói tới chỗ này, diễn cảm còn phi thường ảm đạm, làm Thương Trưng Vũ rùng mình một cái.

Giả bộ thật tốt, bất quá có lẽ thật là trí nhớ của nàng có sai lầm, nếu Mộ Tử Chi nói là thật, như vậy lần nàng đi theo sau sư phụ nhìn thấy Mộ Tử Chi, hẳn là lần thứ hai.

Lần đó ở ngự hoa viên, Thương Trưng Vũ nhớ rất rõ ràng, Bạch Hổ Bang luôn phụ trách muối vận của Vân quốc, ngày ấy tiên hoàng gọi Lưu Anh Đường vào cung, tựa hồ là đàm phán một ít giá cả muối vận, dù sao củi, muối, gạo, dầu có quan hệ dân sinh, hoàng đế cũng không thể không tự mình quan tâm, còn phải tiếp kiến bang chủ giang hồ.

Thương Trưng Vũ đi theo sư phụ xử lý những chuyện khác trong cung, vừa khéo gặp được Lưu Thụ Doanh đi theo phụ thân tiến cung. Cũng là khi đó, nàng phát hiện Lưu Anh Đường có tâm tư cho nữ nhi vào cung. Vì việc này, lần đầu tiên nàng cùng Lưu Thụ Doanh nổi lên cảm tình, địa điểm vừa lúc ở ngự hoa viên. Sau đó vẫn là Thương Trưng Vũ không muốn nhìn Lưu Thụ Doanh khóc, 'ba ba' chạy tới an ủi Lưu Thụ Doanh. Khi đó nàng vội vàng hống người, nào có tâm tư chú ý tới có người khác bên cạnh hay không.

Mộ Tử Chi tám phần là kiềm chế mỹ mạo, bị người khác xem nhẹ như vậy không cam lòng, còn nhớ khoản nợ năm xưa này. Vài thập niên trôi qua, chạy tới lôi chuyện cũ ra nói, thật là biến thái.

Continue Reading

You'll Also Like

6.3K 606 9
Cuộc sống của Jimin khi làm một người cha đơn thân giống như đang đi trên tàu lượn siêu tốc vậy. Cặp sinh đôi đáng yêu nhưng cũng rất tinh nghịch luô...
3.9K 551 6
(fic đớ làm xả stress, xin đừng quánh dá).
33.2K 1.1K 14
Tác phẩm: Lên làm gia chủ sau ta nhiều một cái vị hôn thê Tác giả: Qua Tử Miêu Phi v chương chương đều điểm đánh số: Tổng số bình luận: 4802 Số lần...
11.3K 329 12
Tác phẩm: Giang lão sư hôm nay ghen tị sao Tác giả: An Thứ Cam Nhi Phi v chương chương đều điểm đánh số: Tổng số bình luận:4092 Số lần bị cất chứa ch...