[ Đã hoàn - Edit] Nam chủ, a...

By Coisini_Sa

617K 54.3K 3.6K

Nam chủ, anh ta công đức vô lượng. Tác giả: Nguyệt Chiếu Khê. Edit: Qing Yun, Heo Lười, Xoài Bìa: Vy Lê Số ch... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Phần Không Tên 53
Phần Không Tên 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Phần Không Tên 62
Phần Không Tên 63
Phần Không Tên 64
Phần Không Tên 65
Phần Không Tên 66
Phần Không Tên 67
Phần Không Tên 68
Phần Không Tên 69
Phần Không Tên 70
Phần Không Tên 71
Phần Không Tên 72
Phần Không Tên 73
Phần Không Tên 74
Phần Không Tên 75
Phần Không Tên 76
Phần Không Tên 77
PHẦN KHÔNG TÊN 78
PHẦN KHÔNG TÊN 79
Phần Không Tên 80
Phần Không Tên 81
Phần Không Tên 82
Phần Không Tên 83
Chương 83
Phần Không Tên 85
Phần Không Tên 86
Phần Không Tên 87
Phần Không Tên 88
Phần Không Tên 89
Phần Không Tên 90
Phần Không Tên 91
Phần Không Tên 92
Phần Không Tên 93
Phần Không Tên 94
Phần Không Tên 95
Phần Không Tên 96
Phần Không Tên 97
Phần Không Tên 98
Phần Không Tên 99
Phần Không Tên 100
Chương 100
Phần Không Tên 102
Phần Không Tên 103
Phần Không Tên 104
Phần Không Tên 105
Phần Không Tên 106
Phần Không Tên 107
Phần Không Tên 108
Phần Không Tên 109
Phần Không Tên 110
Phần Không Tên 111
Phần Không Tên 112
Phần Không Tên 113
Phần Không Tên 114
Phần Không Tên 115
Phần Không Tên 116
Phần Không Tên 117
Phần Không Tên 118
Phần Không Tên 119
Phần Không Tên 120
Phần Không Tên 121
Phần Không Tên 122
Phần Không Tên 123
Chương 123
Phần không tên 125
Phần không tên 126
Phần không tên 127
Phần không tên 128
Phần không tên 129
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Lời cuối truyện

Chương 137

1.8K 177 0
By Coisini_Sa

Chương 137

Edit: Qing Yun
Beta: Bạch Bạch



Đó là một bàn tay trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng. Lúc này, bàn tay ấy đang duỗi ra cầm lấy đoạn Phật cốt trên đài cao.

Phật cốt mang theo ánh vàng kim nhàn nhạt, ngay cả Phật khí cũng đã nhạt đi rất nhiều so với trước kia. Nhưng khi đoạn Phật cốt rơi vào bàn tay này, nó lại bừng sáng, Phật khí nồng đậm.

"A di đà phật..."

Người cầm Phật cốt ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt cực kỳ tuấn tú, mặt như quan ngọc, giữa mày có nốt ruồi son, khiến người nhìn cảm thấy đoan trang, không thể xâm phạm.

Ở đuôi mắt phải có một mảng đỏ tươi, giống như là máu không cẩn thận bắn lên.

Quý Trường Qua thấy người như vậy thì rất kinh hãi, ông ta từng gặp người này...

Nhớ tới lời đồn ở Tu Giới gần đây, trong đầu Quý Trường Qua hiện lên một suy đoán.

"Đại sư... Minh Kính?" Ông ta kêu lên một câu không xác định.

Minh Kính ngẩng đầu lên, bàn tay cầm Phật cốt xoay một cái, Phật cốt lập tức biến mất.

"Quý Trường Qua." Minh Kính nói.

Quý Trường Qua hơi kinh ngạc, cảnh giác hỏi: "Tiền bối biết tôi?"

Minh Kính cười nói: "Đương nhiên tôi biết ông, trí nhớ của tôi không kém tới mức đó, tôi có thể ra khỏi địa phủ ít nhiều nhờ có ông."

Quý Trường Qua hơi yên lặng, đúng là ông ta từng gặp người này, đó là ở trong địa phủ hơn hai mươi năm trước. Khi ông ta nhìn thấy người này, y đang bị trầm thủy liên khóa ở một mảnh hoang vu, bốn phía xung quanh không có một sinh mệnh, người này ngồi ngay ngắn trên mảnh đất trống, tăng y màu trắng trên người không dính bụi trần.

Trầm thủy liên kia xuyên qua vai, máu thịt mơ hồ, người ấy nhắm hai mắt, biểu cảm trên mặt không vui không giận, nhìn như một bức tượng Phật lạnh băng không có tình cảm.

Trầm thủy liên là dùng sắt đá trong trầm thủy dưới địa phủ chế tạo thành, bản chất âm lãnh, dùng nó khóa hồn thể, hồn thể bị khí lạnh tra tấn, lạnh băng đến xương, hơn nữa lực lượng toàn thân đều sẽ bị hấp thu.

Lúc ấy khi Quý Trường Qua xâm nhập địa phủ gặp được Minh Kính, ông ta kinh ngạc với việc bên trong địa phủ lại có một hòa thượng như vậy. Sau khi việc không thành, Quý Trường Qua vẫn có thể chạy khỏi địa phủ là vì Minh Kính thoát được xiềng xích, khiến cả địa phủ loạn lên, nếu không thì ông ta đã không chạy trốn ra ngoài dễ dàng được như vậy.

Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ rằng thân phận của hòa thượng này lại là đại sư Minh Kính trong truyền thuyết. Nghĩ lại cũng chỉ có người này mới có thể bị nhốt trong địa phủ suốt cả ngàn nằm mà không mừng không giận, thậm chí còn thừa lực chạy ra khỏi địa phủ.

Trong truyền thuyết, đại sư Minh Kính xả thân trấn áp năm địa điểm, nhưng từng ấy năm đến nay, Minh Kính vẫn luôn bị người dùng xiềng xích khóa trong địa phủ, như vậy tính chân thật của chuyện ngàn năm trước đúng là còn cần bàn lại.

Trong đầu Quý Trường Qua xuất hiện các loại ý tưởng, ông ta không cho rằng mình có thể là đối thủ của người trước mắt này, hơi thở của đối phương bình thản, nhìn như chỉ là một người bình thường. Nhưng ông ta không nghĩ đối phương thật sự là người thường, đại khái là đã trở lại cảnh giới vốn có, đến một trình độ nhất định thì nhìn vẻ ngoài không khác gì người thường cả.

Minh Kính nói: "Chuyện hai mươi năm trước, tôi nên nói cảm ơn ông. Chẳng qua Phật cốt này vốn là đồ của tôi, tôi nghĩ mình có quyền thu nó về, hay là ông muốn đoạt lấy Phật cốt từ trên tay tôi?"

Nghe vậy, sau cổ Quý Trường Qua đổ một tầng mồ hôi lạnh, ông ta ra vẻ tự nhiên nói: "Ngài nói giỡn, Phật cốt là của ngài, đương nhiên vật về nguyên chủ, sao tôi lại có tâm cướp đoạt được?"

Huyết thi Cố Hành ở phía sau Quý Trường Qua khi còn sống vốn cũng không phải người của Tu Giới, cho nên gã hoàn toàn không biết gì về đại sư Minh Kính, bây giờ nhìn thấy Quý Trường Qua sợ hãi như vậy thì khinh thường nói: "Còn không phải chỉ là một gã hòa thượng à, Quý Trường Qua, ông đang sợ cái gì? Tôi đây muốn nhìn xem gã này lợi hại tới mức nào"

Nói xong, gã bay lên tấn công về phía Minh Kính.

Minh Kính khẽ cười một tiếng, cũng không thấy được y ra tay thế nào, chỉ thấy Cố Hành chợt dừng lại, sau đó hét thảm một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, vừa kêu, máu trên người gã vừa bị rút đi một cách nhanh chóng, chỉ trong nháy một, một huyết thi cả người đầy máu đã trở thành một thây khô chỉ còn lại hơi tàn, nằm đó thở hổn hển.

Một bàn chân đạp lên người gã, Minh Kính nhìn xuống từ trên cao, nói: "Cũng chỉ là một huyết thi, ngay cả xác sống cũng không phải, vậy mà lại dám khiêu khích tôi."

Quý Trường Qua ứa mồ hôi lạnh, vội nói: "Tiền bối, huyết thi không biết thân phận của tiền bối nên có điều mạo phạm, hy vọng tiền bối không so đo với anh ta."

"Chỉ là một vật bẩn thỉu mà thôi..." Minh Kính dời chân, bàn chân nghiền trên mặt đất như là đụng phải cái gì không sạch sẽ.

"Ngăn bọn họ lại, đừng để họ mang Phật cốt đi!"

Người nhà họ Hàn đã đuổi tới, một đám người trong tư thế sẵn sàng đón quân địch, bay thẳng đến tấn công bọn họ, hòng muốn bắt toàn bộ lại.

"Người nhà họ Hàn..." Minh Kính lắc đầu, y đi lên trước một bước, phảng phất như con đường phía trước không có người, từng bước một, động tác vừa tùy ý vừa trương dương.

"Rầm!"

Nơi y đi qua, người nhà họ Hàn cảm thấy mu bàn tay bỏng rát, sau đó là đau đớn tận cốt tủy, tiếp theo là bùm một tiếng, cả đám nổ trung, máu thịt bắn đầy đất.

Về phần Minh Kính, y mặc một bộ tăng y màu trắng, tự do đi lại giữa mưa máu nhưng không một giọt nào dừng ở trên người y.

Một giọt máu rơi xuống mặt còn mang theo mùi tanh nồng đậm.

Quý Trường Qua duỗi tay lau máu đi, dặn dò Lục Minh: "Mang theo huyết thi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này ngay bây giờ."

Vừa rồi ông ta không ngăn cản huyết thi ra tay với Minh Kính bởi ông ta cũng muốn mượn huyết thi ra tay để thăm dò xem đại sư Minh Kính này sâu cạn thế nào. Mà sự thật nói cho ông ta, người đàn ông trước mắt vô cùng mạnh, cho dù y chỉ là một hồn thể vẫn cứ mạnh đến đáng sợ, làm người rét run, không dậy nổi bất cứ tâm lý phản kháng nào.

"A, nếu vị tiền bối này muốn điên đảo cả thiên hạ thì ai có thể ngăn cản được?"

Trong lòng nghĩ như vậy, Quý Trường Qua cũng nhanh chóng dẫn người rời khỏi núi Già Nam.

Núi Già Nam rơi vào rung chuyển, rồng lớn thức tỉnh khỏi giấc ngủ say, nó vẫy đuôi, cả núi Già Nam đều loạng choạng, phun ra một hơi, nhiệt độ không khí lập tức hạ xuống tới âm độ, khiến người đông lạnh thành băng vụn ngay lập tức.

Các tu sĩ hoảng loạn rời khỏi nơi này, chỉ có những cao thủ đứng đầu Tu Giới còn ở lại, chống cự với rồng.

"Bùm!"

Một cái đuôi quăng xuống, Bạch Tề Tinh trợn tròn mắt, nhìn cái đuôi của rồng từ trên trời giáng xuống, trong mắt hiện lên nét hoảng sợ. Cho dù cái đuôi này chỉ còn lại xương cốt, nhưng uy lực hoàn toàn không suy giảm, bị một đuôi này đánh trúng thì chắc chắc sẽ không còn mạng.

"Giới!"

Có tiếng quát khẽ truyền đến, Bạch Tề Tinh cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, đến khi anh hồi thần thì phát hiện mình đã đứng ở chân núi rồi.

Bạch Tề Tinh mờ mịt không hiểu.

Việt Khê nói: "Con rồng này không giống con rồng ở thành phố B, tất cả mọi người ở núi Già Nam gộp lại cũng không phải đối thủ của nó."

Con rồng ở thành phố B đã không còn uy thế của loài rồng từ lâu, còn con trước mắt này chắc chắn là bá chủ trong biển ở ngàn năm trước, thậm chí còn là mũi nhọn mà tu sĩ cũng không thể không tránh.

"Hơi thở Long tộc..." Rồng ngẩng cao đầu, đột nhiên mở miệng nói.

Nó quay đầu nhìn xung quanh, hai ngọn lửa xanh lục trong mắt bốc cháy, đột nhiên nó trở nên cực kỳ phẫn nộ, cái đuôi nện trên mặt đất, lập tức khiến núi sụp đổ, nó giận dữ hét: "Ai dám làm thương con cháu Long tộc ta?"

Nói xong, nó há mồm phun ra một hơi, dòng khí phun ra biến thành mấy tia sáng bay xuống cơ thể một vài thiên sư. Những thiên sư đó còn chưa kịp phản ứng đã cứng lại, sau đó nát đầy đất

"Ba..."

Quan Tu, con trai môn chủ Nuốt Thiên Môn chỉ kịp gọi bố mình một tiếng ngắn ngủi sau đó bị dòng khí này đánh trúng, biến thành tảng băng ngay lập tức.

Rồng lớn đột nhiên thay đổi khiến mọi người hoảng loạn vô cùng, cảnh tượng này không khác gì tận thế.

"Trước giờ Long tộc luôn rất bao che người mình, những người kia dính máu rồng, cái đó giống như đánh dấu, nhắc nhở mỗi một con rồng rằng có rồng chết trong tay họ. Con rồng nào cũng có thể cảm ứng được dấu ấn kia, nó còn được gọi là nguyền rủa của Long tộc!"

Continue Reading

You'll Also Like

10.3K 96 8
Giới thiệu nội dung: Đây là nhất cái nam tôn nữ quý thế giới. Tuy nói thế giới này đối với nữ tử tới nói như thiên đường, nữ thú phu, khả Tuyết Dao n...
576K 58.1K 114
Tên gốc: 穿成天才炮灰他小姨妈 - Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài Tác giả: 秦皇 - Tần Hoàng Editor: Kỷ Kỷ, UwU Bìa: trucdapisces Thể loại: Nguyên sang, Ngô...
23.1K 1.3K 165
Văn án 1: Mỗi người đều có một mộng ước nhỏ: Ngày ngày đối diện với quá nhiều mỹ thực, ăn nhiều mà không mập. Rời xa chốn phù hoa náo nhiệt, tiệm cơm...
421K 19K 51
•Tên truyện: Mỹ thực mua đứt mỹ nam •Tên khác: Sắc đẹp thay cơm •Nguyên tác: Mỹ sắc khả san •Tác giả: Thời Nhĩ •Thể loại: hài hước, mỹ thực, HE, hiện...