" Giết Lữ Tương Âm, Tích Phúc Hồng sẽ chết a!!"
Một câu hét lên xẹt qua đường chân trời, Lạc Khuynh Thành lực tay bị lệch, xích hỏa tiên dính máu lướt qua lông mày Lữ Tương Âm, đập vào cự thạch " Ầm" một tiếng hòn đá vỡ vụn, có thể thấy được lực đánh của roi này lên Lữ Tương Âm cũng đủ khiến ả phấn thân toái cốt
"... Ngươi, ngươi nói cái gì?" Tiết Bách Hoa máu chảy ngược, lạnh cả người
Cái gì giết Lữ Tương Âm, A Phúc sẽ chết ? Đây là chuyện gì ?
" Nói a ! Ngươi đến cùng còn biết cái gì, vì sao mệnh A Phúc liên quan đến Lữ Tương Âm!" Tiết Bách Hoa kích động chảy nước mắt, nàng cùng Tiêu Thê Ngọc ở Vụ Phong Cốc không phải ngày một ngày hai, đã sớm phát hiện hành vi của Tiêu Thê Ngọc quái dị, nhưng làm sao biết chuyện này có liên quan đến A Phúc...
" Ha ha ha h !!" Lữ Tương Âm bỗng nhiên thoải mái cười to, bộ dáng ương ngạnh tùy tiện.
Lúc này Tích Phúc Hồng bỗng nhiên thoát khỏi sự giam cầm của Thi Thúy Yên, nàng đi đến bên người Lữ Tương Âm, mặc cho đối phương nắm tay nàng.
" Tại sao không nói ? Tiêu cô nương " Lữ Tương Âm híp hai mắt nhạt nói " Ngươi không nói cho các nàng biết sao"
Nghe vậy, Tiêu Thê Ngọc cắn môi dưới không nói một câu.
" Như vậy liền để ta nói cho các ngươi biết" Lữ Tương Âm kéo Tích Phúc Hồng lại, ôm eo nàng cười nhạt nói " Ba năm trước các ngươi đem Phúc Hồng là huyết mạch của Âu Dương Gia hiến tế, khi đó mệnh của Phúc Hồng vốn đã tuyệt, nhưng ta hỏi nàng có nghĩ báo thù không ? Phúc Hồng lại nói không, bởi vậy ta đàm điều kiện với nàng, nếu nàng nguyên ý mang ta rời khỏi hổ long quật, ta liền không lấy tính mạng của nàng."
" Ngươi..." Thi Thúy Yên nghe xong không ngăn được run rẩy, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tiêu Thê Ngọc, lại phát hiện nàng cúi đầu không nhìn thấy rõ thần sắc.
" Không sai, ta chính là tà ma, tà ma hoàn thành tâm nguyện cho các ngươi " Lữ Tương Âm thỏa mãn nhìn tất cả mọi người hoảng sợ " Ở trong Hổ Long Quật có rất nhiều pháp chú chế trụ ta, bởi vậy ta mới hỏi Phúc Hồng có bằng lòng để ta đem hồn phách ký túc ở trong người nàng, đồng thời rời đi, cũng là đem ta thoát khỏi Hổ Long Quật"
Lạc Khuynh Thành nghe Lữ Tương Âm giải thích, nhất thời không biết làm gì cho phải.
" Bất quá ta còn chưa đem tất cả hồn phách thu hồi, bởi vậy vô luận giết ta, cũng là giết Phúc Hồng, hai ta đều sẽ hồn phi phách tán" Nàng biết những người này sẽ không giết Phúc Hồng, tình cảm phàm nhân nhìn như tùy tiện tan rã, nhưng lại mười phần ương ngạnh, tựa hồ xác định rồi sẽ không cải biến, nhờ tầng quan hệ này, thành bùa hộ mệnh cho nàng.
Tiết Bách Hoa tức giận xông đến bên người Tiêu Thê Ngọc, giơ tay tát cho nàng một cái
" Ngươi vì cái gì không nói! Loại chuyện này ngươi tính giấu diếm đến lúc nào!" Lữ Tương Âm cùng A Phúc tương liên tính mạng, nàng làm sao có thể để cho Lữ Tương Âm lăn lộn võ lâm, thậm chí cùng chính tà đại khai sát giới, nếu như có vạn nhất, A Phúc chẳng phải...
Nghĩ đến đây Tích Phúc Hồng không khỏi nghĩ muốn thức tỉnh nữ nhân trước mặt
" Biết thì đã sao ?" Tiêu Thê Ngọc phun một búng máu, đáy mắt có ý cười thê lương " Biết cũng không sao tránh được, nếu cáo tri thiên hạ, không bằng khiến tất cả mọi người mù mờ, như thế càng dễ bảo hộ Tích cô nương không phải sao..?"
Không tiếc vi phạm mệnh lệnh vi sư, thoát khỏi Bích Huyền Cung, biến thành đạo cô bị người chửi mắng, giả vờ làm trung thần canh giữ bên người giáo chủ ma giáo, đủ loại ủy khuất cùng bất đắc dĩ đã sớm chịu đủ, nàng cái gì cũng không màng, chỉ hi vọng việc này có thể bảo toàn Tích cô nương an nhiên vô sự, nàng có thể vì nàng làm tất cả, cũng chỉ có những việc này
Lạc Khuynh Thành im lặng nhắm mắt, lần nữa mở ra như đã giác ngộ
" Ngươi muốn cái gì?" Lạc Khuynh Thành mở miệng hỏi.
Lữ Tương Âm nhíu mày, tựa hồ đối với câu hỏi của Lạc Khuynh Thành cảm thấy hứng thú
" Ta có thể thay thế Phúc Hồng, nếu ngươi cần trú ngụ hồn phách, liền trú trên người ta" Lạc Khuynh Thành mười phần kiên định, nàng không e ngại lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán, nàng chỉ nguyện để Phúc Hồng được sống an ổn, đây là việc nàng nên làm, nếu không phải các nàng tự tư, Phúc Hồng sẽ không rơi vào tình trạng này.
Lữ Tương Âm nghe vậy chợt cười to, nàng ôm chặt eo Tích Phúc Hồng, ở bên tai nàng cười nói " Phúc Hồng, ngươi có nghe thấy không ? Lạc đương gia nguyện ý hi sinh mình để bảo hộ ngươi đấy, đáng tiếc a, ba năm trước nàng không ngăn cản ngươi, trái lại còn đẩy ngươi nhảy xuống hồ ?"
Từng câu châm chọc nghe vào tai mọi người dị thường chói tai, nhưng Lữ Tương Âm lại lơ đễnh.
" Tất cả đã quá trễ" nàng thu hồi tiếu dung, ánh mắt lạnh lẽo nói: " Giết bọn họ"
Tích Phúc Hồng nguyên bản an tĩnh, thoáng chốc giơ tay xuất chiêu với Lạc Khuynh Thành đứng gần nhất, không ngời Lạc Khuynh Thành thấy Tích Phúc Hồng như thế, không chút nào phòng ngự chuẩn bị nhận lấy cái chết, mắt thấy thân đao đang muốn chém nhục thân, Thi Thúy Yên cầm chủy thủ một chiêu ngăn trở, may mà kịp thời ngăn cản
" Đừng ngốc ! Đây không phải là Tích muội muội ! Là con rối bị Lữ yêu nữ khống chế mà thôi!" nàng oán hận tức giận mắng, Lạc đương gia bình thường luôn tỉnh táo, đối mặt Tích Phúc Hồng kiểu gì cũng sẽ hoảng loạn, thậm chí kém chút bị Lữ Tương Âm dùng chú pháp hãm hại
" Chớ làm tổn thương A Phúc !" Tiết Bách Hoa lộ vẻ lo âu hô lên, liền sợ Thi Thúy Yên xuất thủ không biết nặng nhẹ.
" Bớt lải nhải!" Thi Thúy Yên một bên ngăn cản Tích Phúc Hồng công kích, còn phải đề phòng đừng đả thương nàng
Tiêu Thê Ngọc thấy thế cũng nơm nớp lo sợ, nàng ra sức rút ra nhuyễn kiếm đi đến trước mặt Lữ Tương Âm, " Đông " một tiếng quỳ xuống, Lữ Tương Âm lạnh lùng nhìn nàng. HIện tại Tiêu Thê Ngọc đã không còn giá trị lợi dụng, dù sao nàng bị thương nặng như thế, cũng là người sắp chết.
" Ngài lúc trước hứa với tại hạ, xin hãy thu hồi hồn phách trên thân Tích cô nương, hôm nay coi như bồi thường cái mạng này, tại hạ cũng sẽ bảo toàn an nguy cho giáo chủ" Nếu không dùng Tích Phúc Hồng để khống chế Tiêu Thê Ngọc, đại sư tỷ Bích Huyền Cung sao có thể cam nguyện phục tùng ma giáo.
" Hừ, hứa gì ?" Lữ Tương Âm chế nhạo cười một tiếng, " Đáng tiếc a, ta đổi ý, Tiêu cô nương không ngại nhìn thân thể phế phẩm của ta một chút xem, ngươi cho rằng ta còn có thể chống đỡ thân thể này bao lâu ?"
Lời này vừa nói ra, Tiêu Thê Ngọc lập tức trừng lớn hai mắt nhìn Lữ Tương Âm, mặt mũi không dám tin
Hẳn là nàng muốn...
" Ta muốn đổi thân, liền đổi thân với Tích Phúc Hồng " Thân thể xấu xí, dù sao cũng nên đổi mới rồi.
Tiêu Thê Ngọc nháy mắt trắng bệch, nàng vạn vạn không nghĩ tới Lữ Tương Âm cho tới này đều vì chủ ý này. Nói cái gì chỉ cần trừ bỏ họa lớn võ lâm, báo thù giang hồ, chỉ cần nghe lệnh nàng, liền sẽ thu hồi hồn phách còn sót lại trên người Tích Phúc Hồng. Nguyên lai chỉ là âm mưu, mặc dù nàng biết rõ tà ma không thể tin tưởng, nhưng nàng muốn đánh cược một lần...
Nhưng nàng thua rồi.
" Ngươi thật muốn..." Tiêu Thê Ngọc dường như mất hồn, nàng hi vọng Lữ Tương Âm nói với nàng rằng ả chỉ nói đùa thôi.
" Xin lỗi Tiêu cô nương, để ngươi thất vọng... Khụ khụ..." Đột nhiên ho nhẹ, đã thấy trên tay nhiễm một tầng máu đen, Lữ Tương Âm nhíu mày nhìn bên cạnh, chỉ thấy Tích Phúc Hồng đã bị Thi Thúy Yên chế trụ hai tay, trong lúc nhất thời bất động không thể giằng co.
" Vướng bận..." Lữ Tương Âm lau vết máu trên khóe miệng, có chút không kiên nhẫn. Thời gian của nàng không nhiều, thân thể trọng thương đã lâu, vết thương không ngừng nát rữa, đã là thân thể hư nhược, ở lâu sẽ không chịu nổi hồn phách của nàng, nhất định phải tranh thủ đổi thân mới được.
Tiêu Thê Ngọc thấy nàng một mặt bực bội, đột nhiên rút kiếm ngăn trở đường đi của Lữ Tương Âm.
" Làm sao ? Ngươi muốn giết Phúc Hồng sao?" Lữ Tương Âm nheo mắt sắc bén cười nhạt nói
" Giáo chủ đã không muốn đem tàn hồn trên người Tích cô nương thu hồi..." Tiêu Thê Ngọc chịu đựng toàn thân đau đớn nói " Ta liền ngăn cản giáo chủ đổi thân "
" Ngươi cho rằng có cách ngăn cản ta sao? Nếu ngươi nắm chắc, cũng sẽ không nghe theo lệnh của ta" Lữ Tương Âm minh bạch Tiêu Thê Ngọc khó nhịn đã lâu. Nàng đã không cách nào rút đi tà linh trên người Tích Phúc Hồng, liền đành phải nghe theo mệnh lệnh, thỉnh cầu Tích Phúc Hồng an ổn, bây giờ Lữ Tương Âm không muốn tha cho Tích Phúc Hồng, nàng còn có thể làm gì?
" Đúng, cũng không có nắm chắc, nhưng cũng sẽ không nhường Tích cô nương cho ngươi!" Tiêu Thê Ngọc quay người hô lên " Mang Tích cô nương về Bích Huyền Cung !"
" Không cho phép !" Lữ Tương Âm diện mục dữ tợn, làm bộ tiến lên ngăn cản.
Lạc Khuynh Thành thấy thế cũng vội vàng tiến lên " Mơ tưởng rời đi!"
" Sách! Hai ngươi cản trước, ta lập tức mang Tích muội muội đi về Bích Huyền Cung !" Thi Thúy Yên lập tức đánh rơi đao trong tay Tích Phúc Hồng, Tiết Bách Hoa ăn ý tiến lên giữ chặt hai tay Tích Phúc Hồng, nhưng nàng kịch liệt giãy dụa, thậm chí phát ra tiếng thê lương
" Đi!" Thi Thúy Yên ra sức ẵm lấy Tích Phúc Hồng, khinh công nhanh chóng trốn đi, Tiết Bách Hoa cũng lập tức đuổi theo
Lữ Tương Âm lạnh lùng nhìn ba người rời đi, âm khí bốn phía dần dần dày đặc, tà ma lúc này vô cùng phẫn nộ
Tích Phúc Hồng là thế thân của nàng, là thân thể nàng tỉ mỉ bảo tồn làm sao để người khác mang đi !
" Mau ngăn cản Lữ Tương Âm tiếp cận Tích cô nương " Tiêu Thê Ngọc trừng mắt nói
Lạc Khuynh Thành nghe vậy cũng minh bạch, nàng lập tức xuất thủ công kích Lữ Tương Âm, không ngờ nàng cũng chỉ là con cọp giấy, không qua mười chiêu đã bị Lạc Khuynh Thành kiềm chế trên đất. Lữ Tương Âm vốn chỉ là tà ma, nàng có thể điều khiển hồn phách, nhưng công phu lại không đạt hỏa hầu, lại thêm thân thể này vô pháp chịu đựng hành động kịch liệt, không tới mấy chân liền vô lực nhấc chân, chú định bị đè trên đất.
" Ha ha, coi là như vậy có thể cứu Phúc Hồng sao?" Lữ Tương Âm nhếch miệng hỏi
" cũng không có nắm chắc cứu được Tích cô nương một mạng " nếu có thể, nàng cũng không cần chịu nhục, bất quá Lữ giáo chủ không chịu thu hồi tàn hồn, nàng cũng chỉ có thể đánh cược một lần " Đương gia, làm phiền đánh gãy tay chân Lữ giáo chủ, chỉ cần nàng tạm thời không tiếp cận Tích cô nương, tại hạ nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết"
" Biện pháp ? Hừ, khẩu khí cỡ nào cuồng vọng" Lữ Tương Âm bộ dạng chật vật, nhưng như cũ tản ra một cỗ khí khách " Phàm nhân thú vị, liền để ta nhìn xem ngươi có bản lãnh hay không, muốn cứu Phúc Hồng cũng không có cách, nếu như ngươi có thể phóng thích tàn hồn trong người Phúc Hồng, nàng liền có thể được cứu, nếu không thể..."
" Chính là một con đường chết, tại hạ minh bạch " Tiêu Thê Ngọc lắc lắc người lui về sau mấy bước.
" Đừng nói nhảm, việc cấp bách chính là về Bích Huyền Cung, Phúc Hồng cũng đã lên đường " Lạc Khuynh Thành không chút do dự đáng gãy tay chân Lữ Tương Âm, nàng nhìn Tiêu Thê Ngọc, lúc này cũng không có chán ghét nàng. Đây hết thảy đều là vì Tích Phúc Hồng, nàng chỉ dùng phương cách riêng của nàng để chuộc tội, chỉ là lần này hiểu lầm.
Để bảo đảm Lữ Tương Âm không đuổi theo, hai người thậm chí dùng dây thừng trói nàng lại mới rời khỏi. Lúc nàng gặp Thi Thúy Yên đang đánh xe ngựa, chỉ thấy Tích Phúc Hồng bị tầng tầng chăn ấm quấn quanh, trong miệng nhét vải, chỉ có thể phát ra tiếng ríu rít ngô ngô, Lạc Khuynh Thành thấy thế nhịn không được nhíu mày nhìn Thi Thúy Yên, lại bị nàng trừng lại.
" Ngươi cho rằng ta thế a ! Đều là bởi vì Tích muội muội quỷ rống quỷ kêu, ta sợ nàng gây chú ý với thổ phỉ mới ra hạ sách này" Thi Thúy Yên ủy khuất giải thích, nàng cũng không đành lòng đối xử với Tích Phúc Hồng như thế, nhưng trên thực tế không thể chịu đựng nghe tiếng la hét, cũng chỉ đành như thế.
" Tích cô nương đã bị tà linh khống chế, nhất định phải mau chóng phóng thích tàn hồn mới được !" Tiêu Thê Ngọc nhìn Tích Phúc Hồng xanh cả mặt, hiển nhiên đã không còn bộ dáng phàm nhân
" Nhưng ngươi chạy đến Bích Huyền Cung sẽ làm cung chủ tức giận, bây giờ trở về chỉ có thể chịu chết..." Tiết Bách Hoa lo lắng nói
" Không sao, tại hạ sớm chuẩn bị tâm lý " Tiêu Thê Ngọc thảm đạm cười một tiếng nói " Đi thôi !"