[Hoàn][BH][Nhất Thụ Đa Công]...

By myyulsosexy

54.1K 3.9K 176

Tác Giả: Đào Hoa Chước Chước Editor:Yulsosexy Thể Loại: cổ đại, NP, nhất thụ đa công, chủ thụ, ngược tâm... More

Chương 1: Tiểu Đồng Vụ Cốc
Chương 2: Tù khốn mật đạo
Chương 3: Phồn thành
Chương 4: Hổ long bí bảo
Chương 5: Hành tung quỷ bà
Chương 6: Gặp người không quen
Chương 7: Lĩnh Nghiêng Cầu Y
Chương 8: Thấy chết không cứu
Chương 9: Lấy máu luyện thuốc
Chương 10: Bách hoa lượn lờ
Chương 11: Kinh thấy nữ thi
Chương 12: Xe bò tương trợ
Chương 13: Bạch hổ vòng đầu
Chương 14: Bích Huyền đệ tử
Chương 15: Lê Khương Tầm Phủ
Chương 16: Huyết Tẩy Âu Dương
Chương 17: Gặp lại cố nhân
Chương 18: Võ lâm minh chủ
Chương 19: Hình cầu đại giới
Chương 20: Được cứu chạy trốn
Chương 21: Thành toàn phần nào
Chương 22: Phi lễ chớ nhìn
Chương 23: Nước suối nghê thường
Chương 24: Đồng hội nháo quỷ
Chương 25: Cương thi Hứa Hà
Chương 26: Khách tới thăm ngoài ý muốn
Chương 27: Mộ Tình Quỷ Bà
Chương 28: Mười năm tâm tư
Chương 29: Diều hâu truyền thư
Chương 30: Rung động khó hiểu
Chương 31: Tiên nữ hồ ly
Chương 32: Đồng hành lên đường
Chương 33: Đủ kiểu đùa giỡn
Chương 34: Chính tà thương lượng
Chương 35: Tự tư
Chương 36: Phong sương hoa độc
Chương 37: Hoang thành mật báo
Chương 38: Quỷ linh làm bạn
Chương 39: Tha thứ khó tòng mệnh
Chương 40: Nguyên thần xuất khiếu
Chương 41: Phá quan nhi xuất
Chương 42: Khó phân thiệt giả
Chương 43: Vừa chính vừa tà
Chương 44: Mỗi người một ngả
Chương 45: Cao bay xa chạy
Chương 46: Giữa đi và ở
Chương 47: Tâm sự ngu muội
Chương 48: Phát rồ
Chương 49: Mua dây buộc mình
Chương 50: Không thể làm chủ
Chương 51: Rượu ngon giai yến
Chương 52: Chưa hết trách nhiệm
Chương 53: Hy sinh vì ai
Chương 54: Lặng lẽ
Chương 55: Khăng khăng làm theo ý mình
Chương 56: Tiếc nuối cả đời
Chương 57: Lưu Ly Tiên Cảnh
Chương 58: Chưa từng quen biết
Chương 59: Dở điên dở dại
Chương 60: Lấy cái chết trốn tránh
Chương 61: Sao là phản bội
Chương 62: Nói được làm được.
Chương 63: Không thể quay lại
Chương 64: Rơi vào cạm bẫy
Chương 65: Cầu nguyện ban sơ
Chương 66: Thế gian khó có được.
Chương 67: Cam nguyện uống thuốc độc
Chương 68: Hoa Kỳ ngắn ngủi
Chương 69: Trắng Đêm chưa ngủ
Chương 70: Trọng thần bên người
Chương 71: Một thời nửa khắc
Chương 72: Một tiếng khẽ gọi
Chương 73: Mang tội giết người
Chương 74: Tưới mật đường
Chương 75: Toàn quân bị diệt
Chương 76: Tẩu Hỏa Nhập Ma
Chương 77: Nữ cải nam trang
Chương 78: Càng luỵ càng sâu
Chương 79: Đau đến không muốn sống
Chương 80: Không thiếu nợ nhau
Chương 81: Hứa cho cô nương
Chương 82: Tuyệt không nhượng bộ
Chương 83: Lại không liên quan
Chương 84: Giao phó cho ai
Chương 85: Cam nguyện mạo hiểm
Chương 86: Lòng người mềm yếu
Chương 87: Mỹ nhân xà bò cạp
Chương 88: Sinh tử trong nháy mắt
Chương 89: Giai nhân làm bạn
Chương 91: Sẽ không hối tiếc
Chương 92: Trợ Trụ Vi Ngược
Chương 93: Vạn vật yên tĩnh
Chương 94: Ký túc hồn phách
Chương 95: Một Bút Xóa Bỏ
Chương 96: Tê tâm phế liệt
Chương 97: Đông đi xuân tới
Chương 98: Toàn Thân Trần Trụi
Chương 99: Không nhà để về
Chương 100: Vẫn Còn Sợ Hãi
Chương 101: Nói là thoải mái
Chương 102: Mất đi độc chiếm
Chương 103: Không dám không nghe theo
Chương 104: Phong Bế Hồi Lâu
Chương 105: Đêm xuân khổ đoản
Chương 106: Thực tình cùng yêu

Chương 90: Bảo hộ giáo chủ

407 36 1
By myyulsosexy

Lúc gã sai vặt mang cơm nguội canh nhạt tới, Thi Thúy Yên cũng vừa tỉnh ngủ.

Tiếng chén bát nghiêng lệch vang lên, khay cũng rơi xuống sàn đá ẩm ướt. Gã sai vặt bưng thức ăn đến một mặt chán ghét, hắn dùng chân đem khay đá lên phía trước, làm sao cũng không chịu đến gần địa lao phạm nhân, dường như hai người đều là bệnh bất trị, tới gần sẽ muốn mạng của hắn.

"Ai ai, ăn cơm !" gã sai vặt vòng tay trước ngực quát

Thi Thúy Yên trước hết mở mắt, ánh mắt quét qua cái khay thức ăn, ngẩng đầu lên nịnh nọt cười nói: " Tiểu huynh đệ, nơi này có rượu không ? Pha với nước cũng được, có thể giúp ta đem một ít đến không ? Con sâu rượu trong bụng lại lên cơn nghiện

" Ta nhổ toẹt !" gã sai vặt nghe vậy giận dữ mắng mỏ một tiếng " Ngươi là tù nhân còn dông dài như thế, thật cho là tới làm khách sao! Nghiện rượu à ? Vậy ngươi chờ nhịn chết đi !"

Gã sai vặt giận mắng vài tiếng sau đó xoay người bỏ đi, Thi Thúy Yên thấy thế cũng không có giận, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: " Chậc chậc, ma giáo có tiền như thế, liền chút rượu cũng keo kiệt" Bất quá nàng nói đều là trò đùa, thông minh như nàng, làm sao có đạo lý bị biến thành tù nhân ? chỉ là khóa chút cho vui, trêu cợt gã sai vặt giết thời gian

".. Ngươi sao ở đây ?" Lạc Khuynh Thành một bên hữu khí vô lực hỏi, so với Thi Thúy Yên hai tay bị khóa, tình huống Lạc Khuynh Thành thảm hơn nhiều. Không những tay chân bị khóa chặt, toàn thân trên dưới đều đầy vết thương, càng thêm thảm hơn chính là đại huyệt bị gỗ áp chế, coi như đau cũng không thể thoát được, bị giày vò

Thi Thúy Yên thấy nàng tỉnh, bỗng nhiên phùng má bất mẫn nói " Ai! Lạc đương gia ngươi sớm biết Tích muội muội còn sống ?"

Lạc Khuynh Thành nghe vậy cũng không phản hồi, duy trì bộ dáng chợp mắt không nhúc nhích.

" Không có suy nghĩ ! Thế mà giấu diếm ta !" nếu không phải đủ cơ linh, hiện tại sợ còn phải chịu đủ tương tư khổ

Lần này Lạc Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng " Buồn cười "

Chỉ bằng nàng đối với Tích Phúc Hồng có một tia quyến luyến, Lạc Khuynh Thành liền không muốn báo chân tướng với nàng. Thi Thúy Yên chau mày, nàng minh bạch muốn đem người yêu chiếm làm của riêng của mình, cho nên đối với thái độ xem thường của Lạc Khuynh Thành, nói những lời này chẳng qua là phát tiết bất lực, Thúy Linh Lung nàng mặt mũi bị mấy nữ hiệp giảo hoạt qua mặt, liền không nhịn được, sau này làm thế nào kiếm cơm ?

" A, đương gia, Lữ giáo chủ muốn ta triệu tập đại môn phái võ lâm, đem bọn hắn hốt một mẻ, giết thống khoái !" Thi Thúy Yên nhìn Lạc Khuynh Thành mở hai mắt, nói tiếp " Ta đây liền không đồng ý giáo chủ, ta không thể gánh nổi tội lỗi này, cho nên bị ả nhốt ở nơi này "

" Sớm muộn gì cũng xảy ra..." Lạc Khuynh Thành trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói

" Cũng không phải, nói không chính xác là Lữ giáo chủ bắt đầu hành động, ta cũng không còn nhiều thời gian " Thi Thúy Yên chớp đôi mắt đẹp, tựa hồ không có chút nào khẩn trương

Lạc Khuynh Thành đong đưa cánh tay xụi lơ, xích sắt nặng nề ma sát chói tai, nàng không cảm giác được cánh tay di chuyển, lại cảm thấy một cỗ đau nhức kịch liệt, cảm giác giam cầm bất lực không ngừng ập tới, cơ hồ muốn đem nàng kiên cường triệt để đánh tan. Vô luận kháng cự thế nào, đều không thoát khỏi được tội danh cùng vu hãm, càng cứu không được Phúc Hồng mà nàng nghĩ bảo vệ, mắt thấy Lữ Tương Âm muốn đại khai sát giới, nàng lại không thể làm được gì.

Thi Thúy Yên thấy đáy mắt nàng đen nhánh, nhịn không được thở dài " Đừng sính cường, đại huyệt trên người ngươi bị phong bế, đừng nói là vận công, ngay cả nhấc chân giơ tay cũng là vấn đề, ta cũng không nghĩ trốn, bên ngoài còn có Tiêu Thê Ngọc canh giữ, coi như chúng ta liên thủ chưa chắc có thể toàn thây trở ra "

Nghe Thi Thúy Yên một phen kiến giải, Lạc Khuynh Thành yên tĩnh trở lại, nàng minh bạch thủy chung trốn không thành

" Bất quá Lữ giáo chủ thật hèn hạ! Thế mà dùng Tích muội muội để kiềm chế thần y cùng đạo cô, chậc chậc, thật là, bất quá..." sắc mặt Thi Thúy Yên bỗng dưng trở nên nặng nề, nghiêm túc nói " Lần này Tiêu Thê Ngọc cưỡng ép thoát khỏi Bích Huyền Cung, chắc hẳn cung chủ nhất định là khó thở, chỉ sợ đến lúc đó trừ các đại môn phái võ lâm, còn phải thêm Bích Huyền Cung quấy rối, tràng diện này khẳng định hỗn loạn "

" Ngươi có kế hoạch gì ?" Lạc Khuynh Thành liếc nhìn Thi Thúy Yên, nàng khẳng định Thúy Linh Lung bên cạnh sớm có quỷ kế

Thi Thúy Yên nghe vậy bỗng nhiên cười vài tiếng, không đáp

Bên kia, Vụ Phong Cốc bị bao phủ bởi sương mù, dù tên là Vụ Phong, kỳ thức bên ngoài cốc sương mù dày đặc, trong cốc lại giống như thế ngoại đào nguyên ngăn cách với bên ngoài, nhưng hôm nay lại đặc biệt bao phủ sương mù nhiều hơn ngày thường. Một bên ao nước, tiếng nước ào ào vỗ lên đá rêu xanh, trong ao, mơ hồ đứng một thân ảnh, người này chính là Tích Phúc Hồng.

Nàng toàn thân ướt đẫm, lạnh đến không ngừng run rẩy, lại không muốn dời nửa bước ra khỏi ao nước.

" Thật kỳ quái.. Thật kỳ quái..." nàng há miệng tự lẩm bẩm, chỉ cần nhắm hai mắt, liền sẽ trông thấy cảnh tượng đáng sợ

Nàng lại giống như không thật ở trong mộng, lần này nàng nhìn thấy Tiêu Thê Ngọc. Đã khóc không nổi, mặc cho ao nước dập dờn trên mặt nàng, giọt nước thay nước mắt nàng thương tâm, trải qua nhiều lần yêu thương cùng đau khổ, nhiều lần như vậy thật thật giả giả, nàng đã mệt đến không cách nào phân rõ thật giả

Nàng tin rằng hồi ức ba năm trước là thật, lại kháng cự không muốn thừa nhận.

Cỡ nào hi vọng chỉ thấy mặt mỹ hảo ? Cỡ nào hi vọng cứ như vậy ngu ngốc ?...

" A Phúc !!"

Theo tiếng gọi, ở phía sau chạy đến hai thân ảnh. Người đến là Tiết Bách Hoa cùng Tiêu Thê Ngọc, trong lúc nàng thấy Tích Phúc Hồng ngâm mình dưới ao, lập tức tiến lên muốn bước vào trong ao, Tích Phúc Hồng chợt hoàng hồn, bối rối lui mấy bước, một mặt hoảng sợ.

" Đừng tới đây ! Các ngươi đừng tới đây !" nàng cao giọng thét lên, dường như trước mắt là mãnh thú

Tiêu Thê Ngọc thấy thế cau mày, tựa như nhìn ra manh mối gì. Lúc nàng cùng Tích Phúc Hồng nhìn nhau, đáy mắt giống như không đáy, lộ ra mê mang cùng e ngại, Tiêu Thê Ngọc đè xuống táo động trong lòng, coi như Tích Phúc Hồng không nói, nàng cũng có thể từ đôi mắt thanh tịnh kia biết được tất cả.

Tích Phúc Hồng nhìn chằm chằm nàng thật lâu, tiếng nói e sợ bảo ".. Những thứ kia.. Những thứ kia..."

" Đúng " nghe một câu tra hỏi không đầu không đuôi, Tiêu Thê Ngọc thế mà hiểu rõ đáp lại.

".. Quả nhiên ngay cả ngươi..." Tích Phúc Hồng thảm đạm cười một tiếng, nước mắt hòa vào nước ao chậm rãi rơi xuống

Nàng rất mệt mỏi, mệt mỏi đến không muốn nghĩ nhiều nữa

Tiêu Thê Ngọc thấy thế, không nói hai lời bước lên phía trước, coi như Tích Phúc Hồng không ngừng lui ra đằng sau, không ngừng bảo nàng ngừng lại, Tiêu Thê Ngọc đều giống như không nghe thấy. Đôi cánh tay kéo Tích Phúc Hồng qua, cúi đầu hôn lên đôi môi không ngừng run rẩy kia, nhiệt độ lạnh thấu làm toàn thân nàng run rẩy, Tiêu Thê Ngọc không để ý Tích Phúc Hồng phản kháng, bá đạo muốn giữ lại trái tim hai người ngày càng xa vời.

Chát !

Một tiếng vang giòn, Tiêu Thê Ngọc mặt mũi tái nhợt đỏ hồng lên, Tích Phúc Hồng thở phì phò thu hồi tay phải, nàng hung hăng tát nữ nhân mất lý trí trước mắt. Tiết Bách Hoa kinh ngạc sững sờ, A Phúc ngày thường luôn dịu dàng ngoan ngoãn, thế mà lần đầu tiên ra tay giết người, vẫn là đánh Tiêu Thê Ngọc nàng từng cảm mến

Cắn môi dưới, Tích Phúc Hồng quật cường nhìn chằm chằm Tiêu Thê Ngọc, đáy mắt tràn ngập bất an cùng nhát gan.

" Đồ điên !" Tiết Bách Hoa xông lên cũng đánh đối phương một bạt tay, nàng vạn vạn không nghĩ nữ nhân này lại nhập ma

Tích Phúc Hồng thấy Tiết Bách Hoa thay nàng cản Tiêu Thê Ngọc, không nói hai lời liền xông vào trong nhà nhỏ, nàng dùng sức đóng cửa, không để bất luận kẻ nào tới gần mình. Cánh cửa đóng sập ! Âm thanh vang lên, Tiêu Thê Ngọc mới đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy Tích Phúc Hồng đóng cửa không chịu gặp mình, nàng lập tức hai ba bước đuổi theo. Đứng ở ngoài cửa có loại cảm giác tâm bị hung hăng đau đớn, loại đau đớn này còn hơn cả cái tát Tích Phúc Hồng đánh nàng.

" Tích cô nương, là tại hạ thất lễ, tại hạ không phải với cô nương, xin cô nương mở cửa " Nàng đứng ở ngoài cửa nhẹ nói, nhưng không khó nhận ra ngữ khí run rẩy, dường như đè nén cái gì

" Ngươi đi đi ! Ta không muốn nhìn thấy ngươi !" gần như sụp đổ nói, Tích Phúc Hồng dường như gạt hết tất cả dũng khí " Ta.. Ta không phải Lăng Tuyết, không phải !" nàng cũng không phải là thế thân của ai, chỉ mong Tiêu Thê Ngọc đừng lại dây dưa.

Không ngờ câu này nói ra miệng, ngoài cửa lập tức lạnh ngắt như tờ

Tích Phúc Hồng kích động thở phì phò, nàng nghĩ người bên ngoài đã rời đi, nào biết cửa gỗ bỗng nhiên bị phá tan. Tiêu Thê Ngọc một mặt băng lãnh, sớm mất đi ôn nhu, ánh mắt ngang ngược nhìn Tích Phúc Hồng khiến nàng lui về sau, cho đến khi lưng chạm vào tường đá mới có thể di chuyển

" Ta biết " Tiêu Thê Ngọc trầm giọng nói từng lời từng chữ, chậm chạp nói, nàng tới gần Tích Phúc Hồng, hai tay ôm mặt nàng " Cô nương là Tích cô nương, không phải Lăng Tuyết, ta có lẽ yêu sư muội, nhưng nàng mất rồi, mất rất lâu.. Mà cô nương lại khiến lòng ta ấm áp, cho nên đừng hòng trốn, Tích cô nương... Không, Tích Phúc Hồng, ta sẽ không để cho muội rời đi, ta yêu chỉ có mình muội, ta chỉ muốn một mình muội mà thôi "

Vốn nên là ái ngữ say lòng người, bởi vì Tiêu Thê Ngọc dùng ngữ khí nguy hiểm lại biến thành mười phần khủng bố.

" Tích cô nương cũng mệt mỏi, tại hạ liền đi trước, ngày mai lại đến " Tiêu Thê Ngọc tuyệt không lưu luyến, mà thu tay quay người rời đi.

Lúc Tiêu Thê Ngọc đi ngang qua Tiết Bách Hoa, Tiết Bách Hoa cắn môi nhìn nàng trừng trừng, sau đó dùng tốc độ cực nhanh tiến lên ôm Tích Phúc Hồng kinh hãi không thôi. Nàng không khóc, chỉ là đem mặt vùi trong ngực Tiết Bách Hoa, hai tay nắm chặt y phục nàng, dường như là gỗ nổi trên biển rộng lớn, nếu như buông tay, nàng chắc chắn chết chìm.

".. Ta.. Ta không muốn ở lại nơi này.. Ta không nghĩ... dẫn ta đi... Ta muốn rời khỏi đây.." lời van nài đứt quãng khiến cho Tiết Bách Hoa đau lòng, nàng không ngừng ôm Tích Phúc Hồng, để nàng có thể an tịnh lại.

" Bản y không có năng lực bảo hộ A Phúc chu toàn, nhưng bản y bảo đảm" Tiết Bách Hoa hơi tách khoảng cách giữa hai ngươi, ôn nhu hôn lên hốc mắt khóc đến đỏ của Tích Phúc Hồng " Bản y nhất định sẽ đưa A Phúc rời khỏi cái nơi quỷ quái này "

Hiện nay không chỉ có Lữ Tương Âm là địch nhân, ngay cả Tiêu Thê Ngọc cũng biến thành hỉ nộ vô thường, đem A Phúc lưu ở nơi này chỉ khiến nàng thêm đau khổ. Bởi vậy Tiết Bách Hoa muốn cứu A Phúc rời đi, nàng có thể phó thác ở hai nữ nhân ở địa lao, mà khi nàng vào địa lao, Thi Thúy Yên lại thở nhẹ nhõm, hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào.

" Hắc hắc, thần y thật sự dũng cảm, thế mà một mình vào đây cứu lao phạm " Thi Thúy Yên cười ranh mãnh

" Mang A Phúc đi, đừng để Lữ Tương Âm cùng Tiêu Thê Ngọc bắt trở lại " Tiết Bách Hoa không để ý Thi Thúy Yên, nàng lấy ra chìa khóa trộm được mở còng sắt nặng nề, lại thay Lạc Khuynh Thành rút gỗ tròn áp chế trên thân, thần tình nàng nghiêm túc, hai tay nhanh chóng khâu vết thương, lại lấy dược vật trân phẩm thay các nàng tạm thời chữa thương

" Thả chúng ta đi, ngươi sẽ thế nào ?" Lạc Khuynh Thành nhịn xuống đau đớn kịch liệt trầm giọng hỏi

Tiết Bách Hoa nghe vậy bỗng nhiên yêu kiều cười vài tiếng, tiếng cười lộ ra một tia giác ngộ " Vì A Phúc, bản y như thế nào không đáng kể"

"Đừng lo, đợi ta đem Tích muội muội sắp xếp cẩn thận, liền đến cứu thần y" Thi Thúy Yên đứng lên hoạt động gân cốt nói

" Quên đi thôi " Tiết Bách Hoa đem kim sang dược tốt ném cho Thi Thúy Yên nói " Một mực đem A Phúc giấu kỹ là được "

Chỉ cần A Phúc bình an liền tốt, đây là điều nàng nợ nữ oa Tích Phúc Hồng.

Đầu bên kia, trong thư phòng, hương trà tràn ngập, không hề có không khí khẩn trương trước giờ khai chiến, Lữ Tương Âm nửa dựa vào giường êm, nhưng lại không thoải mái nhận lấy chén sứ uống trà của Tiêu Thê Ngọc, nàng nhấp một ngụm, mở ra đôi mắt đẹp, đã thấy Tiêu Thê Ngọc không quan tâm, như có tâm sự đứng ngồi không yên.

" Được rồi " đầu ngón tay ma sa xuôi theo chén, Lữ Tương Âm cười nhạt nói " Liền đi theo các nàng đi "

Tiêu Thê Ngọc rủ mắt xuống, không tự giác nắm chặt tay.

" Dù sao các nàng ở đây cũng vướng bận, ta không có tâm tư bảo toàn an nguy của Phúc Hồng, tạm thời phó thác các nàng cũng tốt, bất quá " Lữ Tương Âm chống lên nửa thân người, vuốt tóc đen của Tiêu Thê Ngọc cười nói: " Lúc này ngươi rước những đạo trưởng kia, nhưng phải thay ta hảo hảo đuổi đi, nếu như Tiêu cô nương chạy loạn, ta sẽ rất khó khăn"

Đôi mắt dù nhìn vào kiều nhan tuyệt thế của Lữ Tương Âm, nhưng Tiêu Thê Ngọc lại quá rõ ràng, đây không phải người, đây là ma

Thì tính sao ?

Nhận lệnh nhắm hai mắt lại, Tiêu Thê Ngọc mở miệng nói " Tại hạ thề chết bảo hộ giáo chủ "

Continue Reading

You'll Also Like

9.8K 234 5
Tên truyện: Lưng dựa ảnh hậu hảo thành danh Tác giả: Tinh Đường Thể loại: hiện đại, tình hữu độc chung, giới giải trí, ngọt Nhân vật chính: Du Nãi Hâ...
178K 13.2K 35
This story culture is not from India.. Don't judge the characters it just a fiction.. This story is not mine..🔞⚠️ Achievement: #1 on sidnaaz⭐ ...
1.7M 69.3K 29
After a disastrous first season in London, Rose Wilde finds herself torn between two men who love her -- but who both hide secrets that could ruin he...
Erica By Sam

Historical Fiction

2.9M 110K 60
They say her voice was once bewitching to all who heard it. She was like a siren luring sailors to their deaths on quiet nights... Those are just rum...