chap 29

1.4K 74 2
                                    

Chương 29.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Song Nguyên
Nguồn: songgian.wordpress.com
Tiệm bánh ngọt của La Duệ rốt cuộc trước lúc bước sang năm mới miễn cưỡng thu dọn xong, hưởng thụ tết âm lịch, năm mới sẽ bắt đầu mua sắm, trang trí tiệm, tuyển người, hai người La Duệ cùng Ôn Tiểu Huy đều trong lúc này mệt gầy vài cân, cũng không bụng dạ nào mà ăn uống, nhìn chung chỉ thấy bận bịu.
Thời điểm Tụ Tinh họp thường niên, thật ra chỉ là ăn bữa cơm. Lần họp này, Lưu Tinh cùng Hiểu Nghiên tuyên bố Tụ Tinh đã được mua lại, sẽ tiến hành cải cách, mỗi người đều được an bài hợp lý, trừ phi muốn rời đi, nếu không vẫn như cũ tiếp tục làm việc ở tân Tụ Tinh. Đối với đám công nhân viên nhỏ như bọn họ, ông chủ trên cao là ai, cũng không quá trọng yếu, nhưng bọn hắn cũng biết rõ, Hiểu Nghiên sẽ mang đi một nhóm người tự lập môn hộ.
Việc này, Ôn Tiểu Huy đã sớm biết từ chỗ Thiệu Quần, từ lúc Raven rời đi, hắn thật sự ôm chân Thiệu Quần, cải cách xong cũng là lúc Tụ Tinh thiếu nhân lực nhất, hắn biết chính mình rất nhanh sẽ nắm được cơ hội phát triển.
Lưu Tinh phát cho bọn hắn mỗi người một bao lì xì hậu hĩnh, Ôn Tiểu Huy cầm tiền lì xì, quay đầu liền mua cho mẹ áo khoác lông xù, lúc mẹ nhận áo, một bên mắng hắn loạn tiêu tiền một bên ra sức soi gương nửa ngày không chịu cởi ra.
Trong lúc sắp sang năm mới, La Duệ đi nghỉ dưỡng với cha mẹ ở Thụy Sĩ, Ôn Tiểu Huy cùng mẹ quét tước nhà cửa, chuẩn bị đồ tết, bận bịu tới đại niên hai mươi chín.
Sáng ngày giao thừa, Ôn Tiểu Huy mang theo một đống hàng tết ra cửa.
Phùng Nguyệt Hoa mắt nhìn thẳng TV: “Đại niên ba mươi rồi, còn đi đâu.”
“Tặng ít quà, buổi chiều sẽ trở lại.” Hắn muốn đi tìm Lạc Nghệ, ngày tết không thể bồi Lạc Nghệ, ít nhất muốn đưa tới đồ ăn ngon.
“Sớm một chút trở về a, chậm sẽ hết xe.”
“Đã biết.”
Ôn Tiểu Huy xách theo túi lớn túi nhỏ, vất vả kéo cửa, hướng trong phòng hô: “Lạc Nghệ, mau tới tiếp đồ.”
Lạc Nghệ từ trên lầu chạy xuống, tiếp nhận mấy túi to từ hai tay hắn: “Anh mang nhiều đồ vật này nọ làm gì? Em một người sao ăn hết.”
“Ăn uống phải đầy đủ chứ.” Ôn Tiểu Huy gẩy gẩy một cái túi, “Em xem em câu đối còn chưa dán, chỗ nào có bộ dáng tết nhất.”
Nhà Lạc Nghệ thật là không có nửa điểm ý vị năm mới, một người cô đơn, không không khí, quạnh quẽ không khác gì ngày thường.
Lạc Nghệ nhàn nhạt nói: “Một người cũng không cần chuẩn bị gì.”
Ôn Tiểu Huy thở dài: “Đáng tiếc anh cũng không có cách nào khác cùng em ăn tết. . . . . . nhưng là mùng hai anh sẽ tới, được rồi chứ?”
Lạc Nghệ cười cười: “Không có việc gì, anh cứ cùng mẹ anh, em đã quen.”
“Trước kia cũng không ai ăn tết với em?”
“Mẹ ngẫu nhiên sẽ về, không nhất định.” Lạc Nghệ nhún nhún vai, “Đều nói tết ý nghĩa nhất là cả nhà sum vầy, với em mà nói, tết chính là cả xã hội đại bãi công, làm gì cũng rất bất tiện.”
Ôn Tiểu Huy vỗ vỗ vai của hắn: “Em cho anh thêm thời gian, anh sẽ tìm cơ hội thuyết phục mẹ, về sau chúng ta cùng ăn tết. Mặc kệ sau khi em trưởng thành sẽ công tác ở đâu, thời điểm tết đến, đều là thời điểm em sum vầy cùng người nhà.”
Lạc Nghệ cười nói: “Anh ở bên cạnh em, chính là thời điểm em đoàn tụ với người nhà, có phải tết hay không căn bản chả sao cả, cho nên anh mau về với mẹ đi.”
Ôn Tiểu Huy xắn tay áo: “Đến, dán xong câu đối anh sẽ đi, anh còn mang theo đèn lồng đỏ.”
Hai người bê ghế cùng hồ dán tới, bắt đầu dán câu đố tân xuân, Lạc Nghệ tựa hồ đối chuyện này cảm thấy rất mới lạ, còn nghiên cứu vần chân (vần ở cuối câu thơ) câu đối.
“Em sẽ không là lần đầu dán câu đối đi?”
“Đúng vậy.” Lạc Nghệ cười nói.
Ôn Tiểu Huy trong lòng rất là cảm khái, hắn khó mà trách Nhã Nhã được, chỉ có thể tận lực đối tốt với Lạc Nghệ, bù lại tuổi thơ thiếu hụt của hắn.
Dán xong câu đố và chữ Phúc, cửa gỗ điêu khắc hoa văn kiểu Âu lại nhiễm lên cỗ hơi thở quê cha đất tổ, nhưng Lạc Nghệ thật cao hứng, nói nhìn như vậy rất có không khí.
“Đến đến, treo đèn lồng đi, này phải đóng đinh.”
“Để em.” Lạc Nghệ leo lên thang.
Ôn Tiểu Huy từ dưới hướng lên trên nhìn Lạc Nghệ, thời điểm Lạc Nghệ nâng tay đóng đinh, vạt áo nhẹ đung đưa, lộ ra cơ bụng bằng phẳng rắn chắc, phối với hai cẳng chân dài, thật sự là đẹp đến làm cho người ta không nghĩ dời ánh mắt.
Lạc Nghệ tựa hồ cảm giác được cái gì, đột nhiên cúi đầu, vừa vặn đụng ánh nhìn không kịp thu hồi của Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy một trận khẩn trương.
Lạc Nghệ mỉm cười: “Đưa cái đinh nữa đây nào.”
“Nga.” Ôn Tiểu Huy hấp tấp đưa tới, kết quả ra sức quá mạnh, đinh nhọn trực tiếp xẹt vào ngón tay Lạc Nghệ.
Ngón tay Lạc Nghệ co rụt lại, mắt thấy sợi máu liền chảy ra.
“Kháo. . . . . .” Ôn Tiểu Huy nói, “Mau xuống dưới.”
“Không có việc gì, đóng đinh xong đã.”
“Không được, đinh có bẩn a, xuống dưới khử trùng trước.”
Lạc Nghệ đành phải xuống dưới, Ôn Tiểu Huy nhìn tay hắn, đặc biệt đau lòng, ngón tay dễ nhìn như vậy bị hắn xẹt mất mẩu nhỏ, thật sự là nghiệp chướng. Hắn bê tới hòm thuốc, trước dùng rượu sát trùng đè miệng vết thương, vẻ mặt áy náy nhìn Lạc Nghệ, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Lạc Nghệ cười nói: “Một chút da thịt bị thương, có cái gì mà xin lỗi.”
Ôn Tiểu Huy cầm lấy ngón tay Lạc Nghệ, đặc biệt ảo não, hắn ngày càng không hiểu suy nghĩ của chính mình, tựa hồ giống với đôi khi hắn không hiểu suy nghĩ của Lạc Nghệ.
Khử trùng xong, Ôn Tiểu Huy dán băng cho hắn, vừa muốn buông tay, ngón tay Lạc Nghệ lại linh hoạt cuốn lấy tay Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy nhất thời cứng lại rồi, run rẩy ngẩng đầu nhìn Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ sâu xa nhìn hắn, ánh mắt ẩn chứa cảm tình khó nói lên lời, nhẹ giọng nói: “Ta nói dối, ta không muốn anh đi, em muốn cùng anh qua lễ mừng năm mới.”
Ôn Tiểu Huy cảm giác trái tim bị tàn nhẫn đánh một cái, cả người cũng suy sụp theo.
Thân thể Lạc Nghệ chậm rãi tiếp cận lại đây: “Anh nói sẽ cùng em qua lễ mừng năm mới, nhưng là anh hiện tại có mẹ, về sau còn có thể có bạn trai, anh còn có thể cùng em qua sao.” Trong thoáng chốc Lạc Nghệ không chớp mắt nhìn Ôn Tiểu Huy, “Thật muốn mãi giữ anh lại bên em.” Mặt Lạc Nghệ đã muốn dán sát vào Ôn Tiểu Huy, khoảng cách giữa hai người không đủ một nắm tay, Lạc Nghệ hạ tầm mắt, ánh mắt dừng ở trên môi Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy tim như đập điên cuồng, mắt thấy hai người sắp chạm, hắn mạnh một phen đẩy Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ không hề phòng bị, thiếu chút nữa ngã khỏi sô pha, hắn nhìn Ôn Tiểu Huy, mặt lộ ra tia ủy khuất.
Ôn Tiểu Huy thở hổn hển, thần tình bối rối: “Em, Lạc Nghệ em làm gì .”
Lạc Nghệ hai tay vặn xoắn, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là nghĩ, làm thế nào để anh mãi cùng em một chỗ.”
Ôn Tiểu Huy lớn tiếng nói: “Thế nào cũng không được như vậy! Em hồ đồ có phải hay không, em cho đây là trò đùa sao!”
Lạc Nghệ nâng mặt, ánh mắt thực đau thương: “Em chỉ là không biết nên làm cái gì bây giờ, anh sẽ chán ghét em sao.”
Ôn Tiểu Huy nhìn thấy ánh mắt kia, nhất thời cái gì cáu kỉnh cũng sụp xuống, hắn thật sâu thở dài: “Em như thế nào lại nghĩ như vậy.”
“Bởi vì anh thích nam.”
“Nhưng anh sẽ không thích con trai của chị anh.” Ôn Tiểu Huy đặc biệt nghiêm túc nói, “Anh biết em đối anh căn bản không phải cái loại thích này, em chỉ là. . . . . . trước kia rất cô độc, hy vọng anh mãi cùng em. Anh hiểu tâm tình của em, nhưng là loại ý tưởng này về sau không được có nữa, em không phải đồng tính luyến ái, không cần thay đổi mình, không cần khó xử chính mình.”
Lạc Nghệ bĩu môi, thấp giọng nói: “Nhưng anh sẽ bị người khác cướp đi.”
Ôn Tiểu Huy nhẹ xoa xoa vành tai hắn, ôn nhu nói: “Không ai có thể cướp anh đi, mẹ là mẹ, bạn trai là bạn trai, em là em, em là người thân cực kỳ quan trọng của anh, vô luận thế nào anh sẽ mãi cùng em.”
Lạc Nghệ gật gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Tiểu Huy ca, anh rất quan trọng với em.”
Ôn Tiểu Huy vỗ về lưng hắn: “Anh biết, em cũng rất quan trọng với anh.”
“Anh là người duy nhất em tin tưởng trên đời này, anh cũng hoàn toàn tín nhiệm em, đúng không?”
“Đương nhiên .” Ôn Tiểu Huy không chút do dự nói.
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Lạc Nghệ siết chặt cánh tay, ánh mắt trầm tĩnh như nước, không chút gợn sóng.
Ôn Tiểu Huy về nhà lúc sau, liền vẫn có chút tâm thần không yên. Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra, may mắn tình cảm Lạc Nghệ đối hắn còn mơ hồ, không tính là thích, chính là quá mức ỷ lại, sợ hãi mất đi, dù sao Lạc Nghệ tuổi còn nhỏ, nhìn thấy hắn thích nam nhân, khó tránh khỏi dễ dàng bị ảnh hưởng, tựa như xung quanh mọi người đều để kiểu tóc thịnh hành, chính mình cũng muốn thử xem, căn bản không biết bản thân có thật sự muốn không, hay là có phù hợp không. Điểm này là lỗi của hắn, suy xét không chu toàn, hắn về sau không bao giờ bàn chuyện nam nhân với Lạc Nghệ nữa.
Buổi tối, Ôn Tiểu Huy và mẹ tới thăm ông bà ngoại, ở nhà ông bà ngoại cùng mừng năm mới, mùng một sẽ sang thăm nhà nội, trừ bỏ tin nhắn chúc tết, hai ngày nay hắn cùng Lạc Nghệ thực khác thường không thường xuyên liên hệ, thậm chí tới mùng ba, Ôn Tiểu Huy đều lấy cớ phải bồi ông bà nội, không đi tìm Lạc Nghệ, hắn cảm thấy nên để Lạc Nghệ bình tĩnh một chút cũng tốt.
Thời điểm La Duệ gọi điện thoại từ nước ngoài về chúc tết, Ôn Tiểu Huy nghĩ hắn gọi đường dây quốc tế, không tán gẫu nhiều, nhưng vẫn nhịn không được đem phát sinh chuyện nói cho La Duệ.
La Duệ ở đầu kia điện thoại hò hét nhỏ một hồi, mới có chút lo lắng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ.”
Ôn Tiểu Huy buồn bực nói: “Một lời khó nói hết, vẫn là chờ mi trở về nói đi.”
“F*ck, tán gẫu bát quái nói một nửa lưu một nửa, mi có đạo đức buôn chuyện hay không, khiến ta ăn tết không trọn vẹn.”
Ôn Tiểu Huy “Hừ” một tiếng:”Kể có tiền đi Thụy Sĩ nghỉ phép không xứng đáng ăn tết ngon.”
Mãi đến mùng năm mùng sáu, Ôn Tiểu Huy cảm thấy cứ thế này cũng không hay, liền mang đồ ăn các thứ đi tìm Lạc Nghệ .
Lạc Nghệ thần sắc như thường, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, chỉ là sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tiều tụy, nhìn qua phi bộ dáng thường mệt mỏi.
“Em làm sao vậy? Thức đêm?”
“Lễ tết cái gì cũng không làm, chơi game suốt đêm.”
Ôn Tiểu Huy không khỏi áy náy vì mình không tới sớm: “Về sau không cho thức đêm.” Ôn Tiểu Huy buông đồ vật này nọ, từ trong túi lấy ra một bao lì xì, cười quơ quơ, “Đến, tân niên đại cát.”
Lạc Nghệ cười nói, “Tiền lì xì à, cho em sao.”
“Đương nhiên là cho em, tuy rằng không phải quá dầy, về sau chờ Tiểu Huy ca kiếm được nhiều tiền, nhất định cho em lì xì siêu dày.”
Lạc Nghệ tiếp nhận tiền lì xì, bộ dáng thực vui vẻ: “Anh dù có cho em bao lì xì trống không em cũng cao hứng.”
Ôn Tiểu Huy cởi áo khoác: “Chúng ta cùng nấu cơm đi, cho em bổ bữa cơm tất niên.”

Phụ Gia Di Sản - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ