Chương 19: Thần Nhãn Long Cửu

Start from the beginning
                                    

"Long tiểu thư, ta là quản gia Lạc gia, tất cả sự vụ của Lạc gia đều do ta làm chủ, xin hãy đem bức họa này trả lại cho ta." Trác Phàm hít sâu một hơi, thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Long Quỳ.

Long Quỳ không khỏi sửng sốt, hết nhìn Trác Phàm lại nhìn Lạc Vân Thường, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tuy rằng quả thật quản gia là người lo sự vụ của gia tộc, nhưng từ khi nào quyền lực của quản gia lại lớn đến mức có thể quản việc của chủ tử đến mức này, đó còn có thể gọi là quản gia hay không?

Tuy nhiên nhìn tình hình này, chủ tử Lạc gia quả thật là không thể làm chủ được quản gia này rồi.

Thở dài, Long Quỳ sờ vào họa quyển với nét mặt vạn phần không muốn bỏ, sau đó quay lại: "Thật sự đáng tiếc, Trác Phàm tiên sinh. Yêu cầu của ngài quá cao, chúng ta thực sự không thỏa mãn được. Chẳng qua, ta lấy danh dự của Tiềm Long Các cam đoan với ngươi, bức nhất cấp trận thức đồ này thật sự nhiều nhất chỉ có trị giá ba mươi vạn."

Đem bức đồ kia một lần nữa cầm lại trong tay, Trác Phàm nhìn về phía Long Quỳ, khẽ hạ thấp người cúi mình vái chào, điều này hông khỏi làm cho Long Quỳ có chút kinh ngạc.

Nhưng mà không đợi nàng hỏi, Trác Phàm đã mở miệng nói: "Thật có lỗi, vừa nãy ta vẫn nghĩ rằng tiểu thư là muốn cố ý gạt chúng ta, thì ra ngài thật sự không hiểu. Không biết nơi này của các người còn có giám bảo sư nào khác không?"

"Cái . . . Cái gì, ta không hiểu?"

Long quỳ không khỏi sửng sốt, khuôn mặt khẽ ửng hồng, cảm thấy trong lòng sinh ra một cỗ tức giận.

Từ nhỏ đến lớn, phàm là nàng liếc mắt qua một cái gì đó, liền có thể nhớ kỹ tất cả đặc tính, hiểu rõ được giá trị của nó. Cho nên nàng mới có thể ở khu chợ dù không biết mặc ngọc giả ở đâu nhưng chỉ cần liếc qua liền có thể phân biệt được mặc ngọc thật giả, đây là thiên phú của nàng, cũng là ưu thế giúp nàng ở trong Tiềm Long Các nhanh chóng trở thành đỉnh cấp giám bảo sư.

Nói tóm lại, đó là thiên phú dị bẩm!

Chỉ có điều lời Trác Phàm nói chính là đả kích đối với thiên phú của nàng, phủ định tài nghệ giám bảo sư của nàng. Điều này hơn bất kỳ đả kích nào, khiến nàng cảm thấy tôn nghiêm chịu nhục nhã.

"Trác Phàm tiên sinh, mắt ngài tuy rằng không tệ, nhưng ngàn vạn lần không được quá tự phụ." Long quỳ nở nụ cười trông lại càng thêm phẫn nộ, nhàn nhạt nói, thậm chí mọi người còn có thể nghe được âm thanh răng của nàng va vào nhau.

Chỉ là Trác Phàm vẫn gật đầu mỉm cười như trước: "Xin hỏi, còn có giám bảo sư nào khác không."

Trầm mặc trong chốc lát, Long Quỳ hung hăng gật đầu nói: "Được, ngươi đợi chút."

Vừa dứt lời, Long Quỳ xoay ngươi rời đi. Nhìn bóng dáng nàng biến mất, Lạc Vân Thường vẻ mặt lo lắng nhìn Trác Phàm: "Chúng ta có phải đắc tội Tiềm Long Các rồi không?"

Trác Phàm lắc nhẹ đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Chỉ chốc lát sau, cùng với một hồi tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Long Quỳ lại xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chỉ là lúc này, bên cạnh nàng lại có thêm một người, là một lão nhân một mắt.

"Thần Nhãn Long Cửu?"

Lạc Vân Thường cả kinh, kêu lên, sau đó nhỏ giọng nói với Trác Phàm: "Ông ấy chính là tổng quản sự của Tiềm Long Các ở Phong Lâm Thành, thủ tịch giám bảo sư, Thần Nhãn Long Cửu."

"Cô là tiểu thư Lạc gia."

Cách đó trăm bước, thanh âm của Long Cửu vang rõ ràng trong tai của mỗi người: "Hai mươi năm trước lúc ta và phụ thân ngươi gặp mặt, hắn vẫn còn rất nhiệt huyết, không nghĩ tới hiện tại lại sa sút đến mức hậu nhân phải đến bán gia tài lấy tiền."

Tâm Trác Phàm run sợ, mày khẽ cau.

Thực lực của người này còn hơn cả Thái Vinh kia, đúng là hơn cả một một mảng lớn, đến nỗi với Trác Phàm hiện tại vẫn không thể nhìn ra tu vi của lão. Thật ra không phải nhãn lực Trác Phàm không tốt hay lão già này cố ý giấu diếm, chỉ là thực lực giữa hai người chênh lệch thực sự quá lớn.

"Không hổ là Tiềm Long Các, lại có cao thủ thế này." Trác Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Rất nhanh, Long Cửu được Long Quỳ dìu đến trước mặt mọi người, Lạc Vân Thường vội vàng uyển chuyển hạ bái, "Cửu gia." Những người khác cũng vội vàng làm lễ, chỉ có Trác Phàm vẫn thẳng thắn như trước.

Lão nhãn đã đục ngầu của Long Cửu nhìn Trác Phàm đánh giá một chút, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi chính là tân quản gia của Lạc gia?"

"Phải!" Trác Phàm gật đầu.

"Tốt, chỉ cần không phải tên lão Tôn kia, ai làm quản gia của Lạc gia cũng đều ổn." 

Long Cửu dường như mang thâm ý liếc bọn họ một cái, chậm rãi ngồi xuống, lại nhìn về phía Trác Phàm: "Nghe nói ngươi đối với giám định của Tiểu Quỳ có hoài nghi?"

"Phải" Trác Phàm như cũ đáp, Long Quỳ tức giận hừ một tiếng, đảo mắt.

"Ha ha . . . Tiểu quỳ tuy rằng xuất đạo không lâu, nhưng ánh mắt độc đáo, khẳng định của nàng mười phần đã đúng được tám chín phần. Bất quá ngươi đã có điều hoài nghi, để cho lão đầu mắt đã mù này nhìn thử đi."

"Thỉnh ngài xem qua."

Trác Phàm đem họa quyển trình lên, Long Cửu cười tiếp nhận, nhưng đợi đến lúc lão đem họa quyển trải ra, sắc mặt liền cứng đờ, hai mắt nhìn thẳng lên.

"Cửu thúc, giống như con nói có đúng không." Long Quỳ hất nhẹ cằm, lớn tiếng nói: "Nhất cấp trận thức đồ, trị giá ba mươi vạn."

Long Cửu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức đồ kia, một lát sau mới lại nhìn về phía Trác Phàm, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không nghĩ tới Lạc gia còn cất giấu đồ vật như vậy, tiểu tử, một trăm tám mươi vạn thế nào?"

Cái gì?

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sợ ngây người, nhất là Long Quỳ. Nàng thế nào cũng không nghĩ đến, thủ tịch giám bảo sư Tiềm Long Các Long Cửu lại có thể đưa ra con số thiên văn như thế cho bức đồ này . . .

Ma Hoàng Đại Quản Gia (Đại quản gia là ma hoàng truyện chữ)Where stories live. Discover now