•Chương 8: Khoảng Cách

Start from the beginning
                                    

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, hai người cùng quay đầu lại. Giây phút nhìn thấy Hướng Nam mắt Thiếu Kiệt lóe sáng, đường nhìn của cậu không dịch chuyển một chút nào.

Hướng Nam rất câu nệ, Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm y càng khiến y thấp thỏm.

Thường Triết như nhận thấy được sự bất an của y, đứng lên chen vào giữa hai người, giúp Hướng Nam chặn ánh nhìn thiêu đốt kia, vỗ tay: "Được rồi. Chúng ta bây giờ nghiên cứu một chút xem tối nay sẽ như thế nào đi!"

Một câu nói nhiều ẩn ý của y khiến Hướng Nam cùng Thiếu Kiệt đều ôm trong lòng suy nghĩ đồng thời nhìn về phía y.

Ba giờ sáng, ba người còn đứng trước giường lớn nghiên cứu...

"Đại thúc định ngủ ở giữa sao?"

Hướng Nam lắc đầu, kỳ thực y nghĩ nằm trên sofa qua một đêm là được rồi.

Song có vẻ như y không có quyền lên tiếng.

"Vậy đại thúc định nằm bên sườn sao?"

Thường Triết áp sát Hướng Nam: "Nằm bên phải hay bên trái?"

"Không được. Đại thúc phải ngủ ở giữa, nếu không hai thằng đàn ông to cao như chúng ta ngủ cùng một chỗ trông sẽ rất kỳ quái.

Người trách cứ là Thiếu Kiệt, đối tượng bị gạt bỏ là Thường Triết. Thiếu Kiệt kêu gào lên, nhưng ngay lập tức liền hối hận.

"Không được!" Thiếu Kiệt chỉ vào Thường Triết: "Cậu không thể ngủ bên cạnh đại thúc. Tôi phải ngủ ở bên cạnh đại thúc. Đại thúc ngủ bên sườn."

Ý là Thiếu Kiệt muốn nằm giữa tách hai người ra.

Nghe Thiếu Kiệt nói muốn nằm bên cạnh mình, Hướng Nam vội vàng bày tỏ thái độ: "Tôi muốn ngủ bên cạnh Thường Triết."

Ý là muốn Thường Triết nằm giữa tách hai người ra.

"Anh dám!!" Vừa nghe thấy Hướng Nam nói muốn nằm bên cạnh Thường Triết, Thiếu Kiệt liền để lộ răng nanh nhìn chằm chằm Gướng Nam. Hướng Nam có chút sợ hãi, không nói gì hết.

Kết quả.....

"Cậu muốn nằm bên cạnh đại thúc, đại thúc muốn nằm cạnh tôi, vậy đại thúc nằm ngủ giữa hai chúng ta đi." Tay Thường Triệt chỉ về phía hai người, xác nhận: "Có vấn đề không? Có vấn đề không?"

Nghiên cứu nửa ngày lại quay về hiện trạng ban đầu...

Thiếu Kiệt vẫn nhìn chằm chằm Hướng Nam không nói gì. Hướng Nam muốn nói liếc thấy ánh mắt Thiếu Kiệt liền ngậm miệng lại.

Cuối cùng Thường Triết vỗ tay: "Được rồi, cứ như vậy đi. Đi tắm thôi!"

Thường Triết hẳn là người hay qua ở nhờ, quen thuộc mở ngăn kéo lấy quần áo rồi vào phòng tắm.

Thừa lúc Thường Triệt đi tắm, vuốt sói của Thiếu Kiệt liền đặt lên lưng Hướng Nam. Hướng Nam đẩy tay cậu lùi lại, không ngờ cả người cậu lại đè lên áp Hướng Nam xuống giường.

"Cậu buông ra..."

"Lúc đại thúc gặp ác mộng hét to 'Buông ra' là vì mở thấy có người làm chuyện hiện tại tôi đang làm với anh sao?"

Thiếu Kiệt chỉ hỏi một chút, thế nhưng người nghe hữu ý, sắc mặt Hướng Nam lập tức thay đổi.

Thiếu Kiệt thấy y như vậy, sắc mặc cũng thay đổi theo.

Cậu nguy hiểm nheo mắt lại áp sát Hướng Nam: "Người đó là ai?"

Hướng Nam quay mặt sang chỗ khác, Thiếu Kiệt quay mặt y lại.

"Người đó có phải Cao Hách không sao?"

"Cao Hách mới không làm loại chuyện này..."

Phản ứng đầu tiên là phản bác, thế nhưng nói xong lại có chút lo lắng.

Bởi vì Cao Hách cũng từng thử động tay động chân với y, có điều đó là vì phải giả vờ.

Nói chung...

"Chuyện người lớn trẻ con không cần lo!"

"Trẻ con?" Thiếu Kiệt buông Hướng Nam ra ngồi dậy tà cười hỏi, tiến đến trước mặt Hướng Nam cũng đang ngồi dậy lùi lại tạo khoảng cách khiêu khích: "Đại thúc, anh có muốn xem bằng chứng chứng mình tôi đã là người lớn không?"

"Cậu muốn làm gì?" Hướng Nam lập tức cảnh giác lùi về sau, không ngờ rơi vào một vòng tay ấm áp.

Thường Triết không biết đi ra từ lúc nào, đã ngồi xuống bên giường, ngay sau lưng y.

Ngực Thường Triết áp sát lưng Hướng Nam, rất tự nhiên mà vươn tay xoa eo Hướng Nam cười nói: "Đại thúc, anh yên tâm. Thông thường cậu ta nói như vậy sẽ lôi chứng minh thư ra."

Thiếu Kiệt biết Hướng Nam hiểu nhầm, cười đến thực đường hoàng.

Hướng Nam máu dồn hết lên mặt, y xấu hổ, quay sang chỗ khác.

Đôi môi xinh đẹp cong lên, Thường Triệt ở bên tai Hướng Nam nói: "Đại thúc, chúng ta đi ngủ thôi."

Lúc này Thường Triết đã tháo kính ra, đôi con người xanh lam mất đi thứ che chắn càng nổi bật hơi trước rất nhiều. Giọng nói ầm áo mang theo từ tính như ma chú, Hướng Nam bị quyến rũ.

Hướng Nam gật đầu ngoan ngoãn nằm xuống. Thiếu Kiệt hài lòng ôm lấy y, y khẽ giãy dụa. Thường Triết nhìn hai người đang không yên phận đánh nhau kia mà cười nạt, tắt đèn trước giường đi, cũng chìm vào giấc ngủ.

Cứ như vậy, cuộc sống của Hướng Nam đại thúc lại thêm một đêm nữa trôi qua.

Lúc thức giấc mặt trời đã lên cao, Thường Triết đã sớm không thấy đâu.

Vì tối qua ngủ quá muộn, đầu óc Hướng Nam có chút váng vất khó chịu.

Đã lỡ thời gian làm bữa sáng cho Cao Hách, còn bỏ qua thời gian làm bữa trưa thì thật không được.

Thiếu Kiệt trước khi vào học lái xe đưa y về khu ký túc xá. Nhìn theo bóng xe Thiếu Kiệt rời đi, Hướng Nam mới mới quay người liền gặp phải ánh mắt của Trình Nam.

Ánh mắt của Trình Nam rất không tốt, Hướng Nam khẽ nhíu mày.

Dù sao cũng coi như là quen biết, nên qua chào một tiếng đi.

Hướng Nam đi qua vừa định mở miệng, Trình Nam đã trực tiếp đi lướt qua y.

Hướng Nam đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó minh bạch, lập tức thấy hiu quạnh.

Thân phận chênh lệch nên coi rẻ sao?

Trong lòng Hướng Nam thụ thương rồi.

____________________________

ĐẠI THÚC ĐỪNG HÒNG CHẠY (ĐẠI THÚC BIỆT TƯỞNG ĐÀO)Where stories live. Discover now