Chương 30

11.4K 513 4
                                    

Có thể ngủ chung hay không? Câu trả lời đương nhiên là có.

Thẩm Mạc Thành không nghĩ ra lý do để mình từ chối, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm La Thiếu Hằng, khoé miệng hơi cong: “Rất hân hạnh.”

Nhìn khoé môi hắn hơi lộ ra ý cười, La Thiếu Hằng đỏ mặt, giải thích: “Em chỉ muốn ngủ với anh, không làm gì khác.”

Mặc đồ ngủ tới gõ cửa, câu này của anh thật sự có chút giấu đầu hở đuôi, Thẩm Mạc Thành trêu chọc anh: “Có việc khác cũng không sao, anh rất sẵn lòng.”

La Thiếu Hằng: “…” Bây giờ về còn kịp không?

“Vào đây, bên ngoài lạnh.” Thẩm Mạc Thành nói rồi kéo anh vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng mở lò sưởi, La Thiếu Hằng vừa bức vào liền được cảm giác ấm áp vây quanh, khiến cho thần kinh căng thẳng vì giấc mơ của anh hơi thả lòng một chút.

Thẩm Mạc Thành lấy một cái áo khoác từ tủ quần áo, khoác lên vai anh: “Coi chừng lạnh.”

“Cảm ơn.” La Thiếu Hằng kéo áo khoác, đồ ngủ mỏng manh, lúc nãy đứng bên ngoài một hồi, đúng là cảm thấy có hơi lạnh.

“Ngồi đi.” Thẩm Mạc Thành vỗ vai anh, đến bên cạnh rót cho anh một ly nước nóng trong bình cách nhiệt, lúc xoay người lại liền thấy anh ngồi bên giường ngẩn ngơ nhìn mình.

La Thiếu Hằng thấp hơn Thẩm Mạc Thành một chút, dáng người cũng hơi gầy, áo khoác của Thẩm Mạc Thành mặc trên người anh có hơi rộng, hai tay tuột vào trong tay áo, dáng vẻ nhìn thẳng mình khiến cho Thẩm Mạc Thành nghĩ đến loài mèo.

“Nhìn cái gì?” Thẩm Mạc Thành đi tới đặt nước vào tay anh, “Uống chút nước nóng, đây là ly của anh, em dùng tạm.”

“Nhìn anh đấy.” La Thiếu Hằng thuận miệng đáp, ánh mắt nhìn thẳng hắn.

Ánh mắt của La Thiếu Hằng rất đẹp, con ngươi có màu đen thuần tuý, có thể phản chiếu rõ ràng hình bóng của người khác, tròng trắng rất sạch sẽ, không có chút tạp chất nào.

Mỗi lần anh nhìn thẳng người ta như vậy, Thẩm Mạc Thành luôn cảm thấy anh đang quyến rũ mình, hắn hơi chịu không nổi, đưa tay che lại đôi mắt trêu người: “Nhìn bậy cái gì.”

La Thiếu Hằng nháy mắt một cái, lông mi quét qua lòng bàn tay hắn, cảm giác này như bị lông vũ vô cùng mềm mại quét qua, cào cào khiến cho người ta ngứa ngáy, nhưng rất thoải mái.

Cảm giác trên lòng bàn tay tràn vào trong lòng, Thẩm Mạc Thành cảm thấy tim mình cũng bị ngứa, đè nén cảm giác khô nóng hơi rục rịch.

Đầu ngón tay hắn quét qua lông mi La Thiếu Hằng, rụt tay lại hỏi: “Sao đột nhiên lại tới?”

La Thiếu Hằng bưng ly nhấp một hớp nước ấm, thắm thắm cái miệng khô khan mới lên tiếng: “Gặp ác mộng.”

“Ác mộng?” Thẩm Mạc Thành nhướng mày, hơi bật cười khi biết một người đàn ông như anh bị giấc mơ doạ đến mức tới đây gõ cửa, “Giấc mơ gì có thể doạ em đến mặt mũi trắng bệch? Hửm?”

La Thiếu Hằng dừng lại một chút, bàn tay cầm ly hơi siết lại, “Ngày mà anh gặp chuyện vào năm đó.”

Nụ cười bên môi Thẩm Mạc Thành dừng lại, La Thiếu Hằng cúi đầu nói: “Em mơ thấy anh bị tai nạn xe chết, bệnh viện gọi em đến nhận thi thể.”

(ĐM) Mạch Lộ Quy Đồ - Công Tử Như LanWhere stories live. Discover now