(53) Bao năm?

3.3K 177 6
                                    




Hai mươi lăm năm sau.





-Dạ bẩm quận công.

Nguyễn Hoàng xua tay, y xoa xoa thái dương mình.

-Có chuyện gì lát nữa hẵng báo, ta vừa từ xa về, nghỉ ngơi đã.

-Dạ, nhưng mà...

Chưa kịp để người gia nô nói hết câu, Nguyễn Hoàng đã vỗ lên vai chàng ta rồi đi mất.





Nhưng bàn chân Nguyễn Hoàng sững lại nơi cổng vườn hoa.

Vì sao hôm nay mùi lưu ly lại nồng nàn như vậy?


Bước đến đỉnh đồi, Nguyễn Hoàng ngỡ ngàng nhìn một thân ảnh bé nhỏ, lọt thỏm giữa rừng hoa tím xanh đang ngào ngạt khoe sắc. Nữ nhân kia mái tóc búi gọn sau gáy, đang dịu dàng vuốt ve những nhành hoa. Dáng người mong manh ấy, đã vạn lần y nhớ mong. Suốt hai mươi lăm năm qua chưa từng thôi nhung nhớ.

Tiếng gọi Hà Anh nghẹn ứ nơi cổ họng. Nguyễn Hoàng sợ hãi, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ của y như ngàn vạn lần trước.

Nữ nhân kia chậm rãi quay người. Gió thổi làn tóc mai trước trán bay phất phơ, Hà Anh đưa tay vuốt lấy. Nàng mở ánh mắt đầy khắc khoải, cũng đầy chứa chan ngước nhìn người đàn ông đứng trên đỉnh đồi.

-Hà Anh...

Hà Anh mỉm cười dịu dàng. Càng khiến Nguyễn Hoàng ngỡ như y đang nằm mơ. Hà Anh đi đến, nàng sà vào lòng y.

-Không phải chàng đang mơ đâu, ngốc ạ.

Lòng y vỡ òa nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng ngẩng mặt, đưa bàn tay ôm lấy gò má xương xương của y.

-Chàng trông đã ra dáng một vị chúa Tiên rồi.

Hai mươi lăm năm nàng đi xa xứ, Nguyễn Hoàng đã đưa Thuận Quảng trở thành một miền đất hứa, bá tánh già trẻ đều cảm phục y, gọi y là chúa xứ này, lại hiền tài như tiên, nên gọi là chúa Tiên.

-Ta đã già rồi.

Hà Anh lắc đầu vội.

-Không đúng, chàng chỉ chững chạc thêm thôi mà.

Nguyễn Hoàng đã bảy mươi lăm tuổi rồi. Nhưng dường như thời gian đã để quên mất y, trông y chỉ như bốn mươi năm mươi tuổi.

-Chàng xem, tóc còn chưa bạc hết cơ mà.

Hà Anh xót xa nhìn nếp nhăn giữa trán y, nếp nhăn của lao tâm khổ tứ. Y đã làm rất tốt, y đã khiến mảnh đất này trở mình. Là chúa Tiên Nguyễn Hoàng, chứ không phải là nàng...

Hà Anh cũng đã không còn trẻ như ngày xưa nữa. Từ lúc Quang Minh tan biến đi, nàng thực sự cảm nhận thấy cơ thể mình già hơn.

-Sao nàng đi lâu thế?

Nguyễn Hoàng cúi mặt, tựa trên trán nàng, đuôi mắt y đã nhăn lại, hằn lên sự nghiệt ngã của thời gian.

-Chữa bệnh mà, đâu phải một sớm một chiều đâu.

Nàng chua chát cười. Đã hai mươi lăm năm rồi. Dan đưa nàng về đến Đại Việt, rồi lại đi. Y muốn mình sẽ chết trên biển khơi, chết như một người thủy thủ, chứ không phải là một hoàng tử của một gia tộc đã không cần mình.

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt]  - VivuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ