(30) Tây Phương

3K 187 8
                                    

Trong một giây phút, Hà Anh đã thực sự nghĩ đến chuyện cùng Dan trở về châu Âu.

Nàng không muốn cảm giác tội lỗi phải ập đến lần nữa, hôm nay là Nguyễn Kim, ngày mai là ai? Nàng không thể làm gì khác, nàng phải để lịch sử trôi theo đúng con đường của nó.

Đã có một khoảnh khắc, nàng thật sự muốn rời khỏi nơi đây, rời khỏi những biến chuyển lịch sử. Đến Hà Lan, nàng sẽ có cơ hội tiếp cận với nền khoa học tiên tiến hơn vùng đất vẫn còn lạc hậu này, nàng sẽ tìm được đường về nhà.

-Hà Anh?

Giọng Dan nhẹ nhàng đánh thức nàng. Nàng giật mình khỏi những suy nghĩ miên man, nhìn vào đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp của y trên nền da trắng của người châu Âu. Hình như chưa bao giờ Hà Anh chịu dành ra thời gian để ngắm Dan đủ lâu, để bần thần nhận ra tình cảm của Dan từ lúc nào đã hướng về mình.

-Hà Lan...Nơi đó xa xôi quá.

Dan đau lòng. Xa sao? Ý nàng là cách xa Nguyễn Hoàng...

-Trước đây từng nói với tôi muốn về châu Mỹ, cô muốn về nhà mà.

Nhưng trước kia là trước kia. Bây giờ tình cảm với mảnh đất này, với con người của mảnh đất này, ít nhiều đã không còn như trước.

-Tôi không biết nữa..

-Hà Anh, nơi này chiến tranh triền miên...

Hà Anh khẽ chạm tay lên vai mình, vết thương sau lưng vẫn đêm đêm thổn thức. Nơi này quá nguy hiểm, càng nguy hiểm hơn khi nàng ở bên Nguyễn Hoàng. Nguy hiểm hơn cho nàng và cả y. Giả như lúc bọn chúng lấy nàng ra uy hiếp y, không có viện quân trên núi ào xuống, y chắc chắn sẽ chết thảm. Sự xuất hiện của nàng trong dòng lịch sử này đe dọa đến tính mạng của y, đe dọa đến lãnh thổ hình chữ S sau này của Việt Nam nữa.

-Đến Âu châu đi, hãy để tôi bảo vệ cô.

Giọng Dan chắc nịch. Y muốn dùng cả đời này để bảo vệ nàng, đến hơi tàn cuối cùng, y chẳng cầu chi cả.

-Dan, tôi...

-Đừng từ chối.

Giọng Dan nghẹn ngào, y mỉm cười, nụ cười đẹp như nắng. Mái tóc cắt ngắn đen đen của y lòa xòa trong gió, làm gương mặt y càng trở nên thanh bình.

Nguyễn Hoàng còn đang đau thương, nàng không thể bỏ y ở lại mà đi được. Nhưng về Tây Đô rồi, chắc chị Ngọc Bảo sẽ thay nàng chăm sóc cho y. Về Tây Đô rồi, còn người hôn thê của Nguyễn Hoàng vẫn còn đợi sẵn ở phủ.

Nàng nào có sự lựa chọn khác ngoài ra đi. Mục đích của nàng đến quá khứ này có lẽ chỉ là để quen biết Nguyễn Hoàng, chí ít đã hiểu được con người thật của y, của vị chúa Tiên mở cõi đất Nam sau này.

Đó là chuyện của mấy chục năm sau, mấy chục năm đó, sẽ không còn có nàng ở bên cạnh Nguyễn Hoàng.

________________

Hà Anh trông ra chiếc thuyền gỗ lớn, cập cảng Tây Đô. Những người thủy thủ châu Âu khẩn trương khuân vác những thùng nước ngọt và lương thực lên thuyền. Dan đi lại chỗ nàng, đưa quyển tập vẽ lên trước mặt che nắng cho Hà Anh.

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt]  - VivuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ