Quyển 2 - Chương 1

315 7 0
                                    

Quyển 2: Trường Minh Đăng

Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở Venice, ít ra Điền Tu Trúc cho là như vậy. Năm ấy anh được mời tham gia triển lãm tranh ở Venice, cùng với triển lãm văn hiến Kassel và triển lãm St. Paul trở thành "Ba triển lãm nghệ thuật có quy mô lớn nhất thế giới được tổ chức hai năm một lần" của sự kiện nghệ thuật Carnival.

Cuộc triển lãm thu hút vài trăm nghìn người tham quan, đa phần là du khách đến xem. Thời điểm đông người nhất, mấy điểm tham quan quan trọng đều chật kín đến mức nước chảy không lọt.

Trong số những khách tham quan có rất nhiều sinh viên, mà sinh viên đại học nghệ thuật là chiếm đa số, cũng có vài người rảnh rỗi đến xem... giống như Chu Vận chẳng hạn.

Anh có thể đoán như vậy là vì anh đã quan sát cô rất lâu. Lúc ấy, anh và hai nhân viên quản lý cuộc triển lãm đang tán gẫu trong quán cà phê, anh không hề cảm thấy hứng thú về đề tài tiền hoa hồng bán tranh, chỉ ngồi uống cà phê của mình và rút lui khỏi cuộc thảo luận. Chợt lúc này, có mấy du khách đi ngang qua bên ngoài thu hút sự chú ý của anh.

Các cô nàng rõ ràng là sinh viên, trong bốn người thì có đến ba cô là người Âu Mỹ tóc vàng mắt xanh, nên cô gái tóc đen còn lại khá nổi bật. Họ len lỏi giữa đám người, xem bức "Bão tố" có giá trị nhất trong phòng tranh Venice. Hiếm khi bức tranh này được mang ra triển lãm nên ai ai cũng muốn thưởng thức, mấy cô gái hoàn toàn không chen nổi.

Cô kiễng chân, phát hiện vẫn không nhìn tới được liền nhanh chóng từ bỏ. Cô bắt đầu mân mê chiếc laptop của mình rồi mau chóng nhập tâm, chăm chú đến mức không biết mấy cô bạn đã đi theo dòng người mất hút.

Cô không hề có hứng thú với nghệ thuật. Đây là kết luận lần đầu gặp mặt của anh. 

Nhưng buổi chiều, khi anh gặp cô lần nữa, lúc ấy cô đang đứng trước bức tranh của anh, dường như đã biến thành người khác.

Anh đã sáng tác một bộ tranh gồm năm bức cho cuộc triển lãm lần này. Cố gắng dùng màu sắc thể hiện ngũ giác của con người, đòi hỏi người tham quan phải xem theo từng bức một mới hiểu được ý đồ sáng tác của anh. Nhưng cô chỉ đứng trước bức cuối cùng, hơn nữa cũng không nhìn vào bức tranh mà chỉ nhìn chằm chằm vào chữ ký nơi dưới góc phải. Nếu chỉ xem vài lần thì cũng rất bình thường, nhưng cô đã nhìn suốt hai mươi mấy phút, lâu đến mức anh muốn đi đến nói thẳng cho cô biết cách thưởng thức bức tranh này như thế nào.

Đáng tiếc anh đã bị người khác gọi đi.

Lần gặp mặt thứ ba là sau khi buổi triển lãm kết thúc. Anh mệt mỏi cả ngày, từ chối hết mọi lời mời dùng bữa tối, đầu óc trống rỗng chầm chậm lê bước trên đường. Đi hồi lâu, anh ngờ ngợ nhận ra có người vẫn luôn đi theo mình, liền quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt quen cũng không quen, mà lạ cũng không lạ kia. Có lẽ bóng đêm quá dịu dàng nên anh không hề nảy sinh cảm giác căng thẳng.

Cô ở sau lưng anh, ánh đèn đêm chiếu trên gương mặt khiến da cô bóng loáng, đôi mắt cũng lấp lánh.

"Có chuyện gì không?" Anh nói tiếng mẹ đẻ một cách tự nhiên, cảm nhận được vẻ thân thuộc ở nơi cô.

Cô cất lời, khá do dự nói: "Xin hỏi, anh là... Điền Tu Trúc phải không?"

Nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng cô khiến anh cảm thấy rất kỳ diệu.

"Cô quen tôi à?"

"Là anh thật à! Ặc... quen chứ, à không... cũng không được coi là quen, trước kia tôi..." Trông cô hơi khẩn trương, giống như có rất nhiều lời muốn nói nhưng có lẽ cảm thấy không thích hợp lắm, nên cuối cùng chỉ nói một câu, "Tôi rất thích tranh của anh."

Anh nhướng mày.

"Ồ! Ngay cả bức Bão Tố của Giorgione cô cũng không có hứng thú mà lại thích tranh của tôi sao?"

Cô ngơ ngác nhìn anh: "Hả?"

Chiếc bật lửa và váy công chúaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ