05

2.9K 252 130
                                    

Hắn tính đi ra khỏi cửa lớp nhưng Park Jimin nào có để yên cho hắn rời đi như vậy, nếu hắn đã cắn cậu nhiều như thế thì cậu ít nhiều gì cũng phải làm cho hắn trầy da tróc vẩy, như thế mới vừa lòng nhau.

Cậu đứng lên chặn ngay phía cửa, hắn nhíu mày nhìn cậu, từ khoảng cách này có thể nhận ra Jungkook cao hơn cậu tầm hai cm, dự tính sau này còn có thể cao hơn. Nhưng khoan đã, sau này cái gì chứ... Cậu mỉm cười nhìn hắn rồi giơ tay lên, hắn mở to mắt nhìn cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã ăn phải một bạt tay của cậu khiến má hắn nóng rát. Sau cái tát đó của cậu là tiếng trầm trồ của người khác vì xưa giờ đã có ai dám đánh hắn đâu, đừng nói là đánh, đến chống lại còn chẳng dám nữa kia mà...

Jungkook sững sờ đặt tay lên mặt mình xem thế nào thì vẫn cảm nhận được sự nóng rát đang còn vương lại đấy, Jeon Jungkook hắn thế mà cũng có ngày bị người ta đánh thế này ư?

Hắn hoàn hồn lại rồi trợn mắt nghiến răng gằng giọng hỏi:

"Cậu dám đánh tôi?"

"Tôi đã nói rồi, sao lại không dám nhỉ? Nếu cậu đã dám sỉ nhục tôi thì tôi cũng dám đánh trả ngược lại cậu, thế thì mới toại lòng nhau đúng chứ? Chạm vào mặt cậu e rằng tôi cũng phải về rửa tay ngàn vạn lần mới sạch được, chậc..."

Cậu bỏ đi về hướng toilet thì nghe tiếng gọi thất thanh từ đằng xa:

"Park Jimin!"

Vâng, Park Jimin nghe rõ rồi, có cần gọi lớn thế không cơ chứ? Định cho cả trường biết tên cậu à?

Cậu vào nhà vệ sinh hất nước lên mặt mình cho tỉnh táo rồi chống tay lên thành bồn nhìn mình trong gương sau đó nở nụ cười, cười vì một phần bị người khác hiểu lầm, phần còn lại là vì hả dạ khi đã tát vào mặt của Jeon Jungkook. Park Jimin này ấy à... Có dễ bị ăn hiếp bao giờ đâu chứ. Ngay từ giây phút cậu tát vào mặt Jungkook thì cậu cũng đã xác định rồi rằng thế nào cậu cũng sẽ bị hắn gây khó dễ nhưng mặc kệ đi. Trò chơi nào cũng phải có độ khó thì mới thú vị được, chẳng phải sao?

Cậu phì cười rồi lắc đầu trở về lớp thì đã thấy trên bàn đã đầy những dòng chữ chửi bới, cậu bình thản lấy khăn lau rồi tiếp tục ghi lên bàn mình trước sự ngạc nhiên của từng người trong lớp. Cậu xắn tay áo cầm phấn lên rồi ghi: "Never Mind" như một lời đáp trả lại bọn họ, Jungkook nhìn chữ đó xong cũng nhíu này lại rồi đeo tai nghe lên ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Sao trên đời lại có một người ngạo mạn như cậu chứ? Hắn đang suy nghĩ liệu có nên cho cậu một bài học không đây?

Chiều hôm đó Park Jimin không có ca làm thêm nên đi chợ mua một thùng mỳ rồi thêm lốc trứng gà, việc học dạo này tương đối cũng nhẹ nhàng nên cuộc sống của cậu có vẻ dễ thở hơn nhiều.

Bình thường cậu về cũng hay trò chuyện với mọi người xung quanh nhưng kể từ ngày hôm đó thì cậu cũng chẳng còn nói chuyện với ai nữa vì mọi người lúc nào cũng nhìn cậu bằng ánh mắt giễu cợt và có chút gì đó khinh thường nhưng cậu mặc kệ. Nếu sống mà cứ để ý đến ánh nhìn của người khác thì cậu chẳng thể nào sống đến được bây giờ, dù gì ánh nhìn và lời nói của họ cũng chẳng cho cậu một giấc ngủ ngon hay bữa cơm no nào nên kệ đi. Cậu không sống trái với lương tâm là được mà.

•𝙺𝙾𝙾𝙺𝙼𝙸𝙽• plaything Όπου ζουν οι ιστορίες. Ανακάλυψε τώρα