Chương 31: Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan

1.3K 67 1
                                    

Đó thật sự mới gọi là tốc độ thật sự!

Khanh Vũ lau sạch bột huỳnh quang trên mặt, ngón tay khẽ nhúc nhích, cánh thay nam nhân lập tức biến dạng rất nhiều.

Nàng đưa nó lên miệng, "Dát" cắn một miếng ngon lành, nhựa của quả phật thủ rất ngọt, "Thật là một gia hỏa nhát gan."

Nhưng, ừm, nàng thích.

Nghĩ về điều đó, nàng vui vẻ mỉm cười. Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp kia thật ngây thơ đáng yêu.

"Ha ~" Khanh Vũ ngáp một cái, "Quay về ngủ."

Nàng thường làm việc và nghỉ ngơi rất có quy tắc, hôm nay thật sự có chút muộn.

Nàng vào phòng, đóng cửa lại, bên ngoài lại trở nên yên tĩnh không tiếng động.

......

Lâm Uyên Quốc.

Xung quanh đấu trường hình tròn to rộng có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, khuôn mặt bọn họ tràn đầy phấn khởi và kích động.

"Cửu công chúa cố lên!"

"Trời, Cửu công chúa chỉ mới mười sáu tuổi, khoảng một tháng trước, tu vi của nàng dường như lại tăng lên!"

"Không hổ là đệ nhất thiên tài thiếu nữ của Lâm Uyên Quốc chúng ta!"

"Bịch!" Một thân ảnh đâm sầm vào hàng rào bảo vệ bên rìa đấu trường, phun ra một ngụm máu lớn.

"Ta thua." Đó là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, quần áo tả tơi, biểu cảm suy sút trên mặt.

Hắn hạ mắt xuống, một đôi ủng ngắn nhỏ xinh tinh tế màu trắng dừng ở trước mặt hắn. Hắn ngẩn ra một chút và ngẩng đầu lên, khuôn mặt của thiếu nữ kiều tiếu tuyệt mỹ gần trong gang tấc, khiến khuôn mặt nam tử kia có chút chật vật bất giác đỏ lên.

Một bộ váy dài màu xanh nước hồ, bên trong là một chiếc áo ngực mỏng màu trắng in hoa, bó quanh một vòng eo thon nhỏ. Khi nàng khom lưng xuống, khe rãnh như ẩn như hiện vô cùng lôi cuốn, dáng người nàng khiến cho nam nhân nhìn thẳng, không thể rời mắt.

Mái tóc đen nhánh của nàng nhẹ nhàng rủ xuống bờ vai, vài sợi tóc vương hai bên còn có màu xanh nước nhạt, một đôi mắt to có thần, đồng tử cũng có màu xanh. Đây là biểu tượng của huyết mạch di truyền từ mẫu tộc chính thống, trăm năm khó gặp.

Làn da của nàng cực kỳ trắng nõn, vô cùng mịn màng, diện mạo nhanh trí thông minh, là một vẻ đẹp bức người hiếm có của thiếu nữ.

"Không tệ, lần này ngươi đã kiên trì được khoảng thời gian một nén nhang, có tiến bộ." Nguyệt Tâm Nhan cong cong đôi mắt cười nói, chỉ chỉ vào lư hương ở trên đài cao, nơi đó gậy hương vừa mới bị đốt cháy.

Nam tử sửng sốt một chút, dường như không nghĩ rằng, bản thân mình có thể vượt qua thời gian của một nén nhang.

Nguyệt Tâm Nhan không bận tâm trên người hắn rách nát, vỗ vỗ bờ vai hắn, "Hãy tu luyện thật tốt, chờ ngày nào đó ngươi có thể kiên trì đấu với ta trong thời gian ba nén hương, ta sẽ cầu xin hoàng huynh, thả ngươi ra."

Khanh Vũ Phúc HắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ