[Fanfic-Edit][AKB48] Không qu...

By Shimizu1213

10.2K 943 44

Tên gốc: 不忘 Tác giả: NO1北之伊斯力 Couple: Shimazaki Haruka x Yokoyama Yui Translator: GG-sama, QT đại nhân Editor... More

1. Hai người
2. Sống
3. Xin chào
4. Bạn bè
5. Về nhà
6. Tấm ảnh
7. Bữa cơm
8. Mua thức ăn
9. Sayaka
10.Mật mã
11.Ngủ chung
12. Xích đu
13. Tặng quà
14. Ba mẹ
15. Kết bạn
16. Kyoto (thượng)
17. Kyoto (trung)
18.Kyoto (Hạ)
19.Mưa phùn
21. Công việc
22. Mơ hồ
23. Thăm bệnh
24. Mời
25. Party
26. Hài lòng
27. Đi khu vui chơi
28. Đi công tác
29. Bão
30. Vỡ vụn
31. Chiến tranh lạnh
32. Nói chuyện (thượng)
33. Nói chuyện (Hạ)
34. Thích
35. Bis
36. Quyết định
37. Không quên
Phiên ngoại Sayaka: Nhìn ra xa
Phiên ngoại: Lưu manh

20. Rung động

237 22 1
By Shimizu1213


Shimazaki lúc tỉnh lại trời vẫn còn chưa sáng, nói đúng hơn nàng do bị khát mà tỉnh. Bên cạnh hai người vẫn còn đang ngủ say, nàng xoa đầu đứng lên tìm nước uống, rót tiếp một ly nước xong, thân thể cùng ý thức mới chậm chậm khôi phục trở lại. Nàng ghé vào cửa sổ, nhìn bầu trời mờ tối bên ngoài ngẩn người một hồi, nỗ lực nhớ lại mình khi nào ngủ say, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nhớ rõ sau khi Yui hôn mình thì đi mua soda, sau khi trở lại ngẩn người nhìn mình cùng Sayaka nằm đó, nằm nằm liền ngủ thiếp đi, sau đó là gì thì không có ấn tượng nữa. Shimazaki khẽ ho hai tiếng, lấy lại tinh thần mới nhận ra được trời lạnh đến lợi hại.

Ôm tay nhanh chóng muốn chạy về ổ chăn, đứng ở bên chăn nhìn xuống Yokoyama cùng Yamamoto nằm lộn xộn ngủ say. Chân Yamamoto đặt trên người Yokoyama, mà tay Yokoyama cũng vỗ lên mặt của nàng. Shimazaki cau mày bĩu môi, đưa tay đem tay của Yokoyama xách về nhét vào trong chăn, lại ghét bỏ nhìn sang chân Yamamoto, rốt cục vẫn phải thay nàng kéo chăn đắp vào. Shimazaki quấn chăn ngồi trong bóng tối ngơ ngác nhìn Yokoyama bên cạnh, lượng cồn trong người cũng không thể làm ấm lên, có chăng chỉ là cảm giác choáng váng vô lực, nhưng trước khi bị Yokoyama đè lên thì cảm giác tim đập rộn lên cùng hô hấp dồn dập vẫn còn lại trong đầu, lặp đi lặp lại, không thể thoát ra.

"Mình chỉ là uống nhiều thôi." Thanh âm khàn khàn cúi đầu nói một câu, nhưng lại không biết là nói cho người nào.

Nắm thật chặt tấm chăn trên người vẫn cảm thấy lạnh.

Yokoyama vuốt mắt tỉnh lại, cúi đầu lại giật mình, "Shimazaki?!"

Người này lúc nào chui vào chăn của mình a...

Shimazaki ôm eo Yokoyama mơ mơ màng màng rầm rì một tiếng, cau mày dáng vẻ rất không thoải mái. Yamamoto xoa ổ tóc ngắn nhô đầu ra, "Cậu ấy có khi nào say rượu đau đầu không?"

"Shimazaki? Em đau đầu sao?" Yokoyama vỗ nhẹ Shimazaki hỏi nàng.

"Tay tê quá..." Shimazaki híp mắt rút tay ra, "Yui, chị nên giảm cân."

"..." Vô tình trúng một phát đạn Yokoyama bất đắc dĩ thở dài, "Em thế nào ngủ ở đây?"

"Lạnh, chị ấm hơn, nên tới." Shimazaki thản nhiên nói

"Được rồi, vậy đầu em có đau hay không? Em tối hôm qua uống nhiều lắm."

"Không sao. Người chỉ hơi mệt."

Yamamoto xoa xoa mặt, "Hai người nói chuyện đi, tớ đi rửa mặt."

"Em tối hôm qua, say rượu có làm gì không?"

"Không có, rất đáng yêu." Yokoyama nhớ tới nàng tối hôm qua không nhịn được cười,"Đặc biệt ngoan."

Shimazaki nghi ngờ nhìn Yokoyama, "Yui chị cười rất kỳ quái a!"

"Là thật, thực sự rất đáng yêu." Yokoyama đưa tay bóp một bên lúm đồng tiền của nàng, "Như đứa nhỏ học mẫu giáo ấy, còn là đứa nhỏ đặc biệt ngoan."

Nắm lấy tay của nàng, Shimazaki tức giận há miệng cắn một cái, Yokoyama biết nàng không cắn thật, cũng không rút tay, chỉ là mỉm cười, "Em là cún sao?"

"Ừ!" Shimazaki ngậm tay của Yokoyama gật đầu, thật đúng là cún con.

Yokoyama dở khóc dở cười đỡ trán, "Nước bọt nước bọt, bạn học Shimazaki, chú ý hình tượng."

Nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến tiếng thủy tình bị vỡ, hai người đồng thời sửng sốt nhìn sang, Yamamoto miệng đầy bọt ló ra, "Tôi van hai người, có thể hay không đừng sáng sớm trên giường tình tứ như vậy. Mọi người xem đến mù mắt rồi, tay trượt ngay nước vỡ ly."

Shimazaki nhả ra, nghiêng đầu nhìn về phía Yamamoto, "Cậu đánh nhiều bọt biển như vậy, không biết còn tưởng rằng cậu đang cạo râu."

"..." Chiến hạm Yamamoto bị pháo muối của Shimazaki đánh chìm, thiếu chút nữa đem bọt kem đánh răng toàn bọ nuốt xuống hết. Yokoyama nín cười đẩy nhẹ đầu Shimazaki, đứng dậy đến bên cạnh Yamamoto, "Tay không có sao chứ?"

"Không sao, rơi một nửa rất có kỹ thuật."Yamamoto òng ọc súc miệng, ánh mắt lại liếc một cái lên vết cắn nhàn nhạt trên tay Yokoyama.

Khí trời không giống như tối hôm qua Yamamoto trông đợi, nhưng cũng không có mưa. Vốn Yamamoto còn muốn mang các nàng chơi thêm một ngày, nhưng Shimazaki lười biếng ở nhà trọ đến trưa đành phải thôi, dẫn người đi dạo đến quán đặc sản gần đây.

Cách tủ kính Yokoyama mắt phát sáng, "Otabe?"

"Bánh ngọt cậu trước đây thích nhất, tới nghĩ khẩu vị cũng không thay đổi đi." Yamamoto cười chỉ chỉ một cái trong đó, "Vị chocolate cậu thích nhất!"

Buổi tối đem người an toàn trả về nhà Yokoyama, sau bữa cơm chiều Yamamoto liền phải chuẩn bị quay về Tokyo, tâm tư của người đi làm cho người khác chắc là sẽ không hiểu

"Takahashi-san nhờ tớ nói với cậu nếu như thân thể không có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể về trả phép đi làm."

"Được. Bất quá cậu vẫn chưa nói tớ nghe rốt cuộc là đang làm gì a? Mất trí nhớ không ảnh hưởng đến công việc sao? Tớ có cần chuẩn bị trước hay không?"

Yamamoto vuốt cằm suy tư muốn chút lại quan sát Yokoyama một phen, "Trên cơ bản thân thể khỏe mạnh sẽ không có vấn đề gi, đây là việc chỉ cần học xong cả đời cũng sẽ không quên, hầu như trở thành bản năng, mất ký ức thật ra cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Sau này cậu sẽ biết."

Yokoyama cười gật đầu, "Đến lúc đó xin được chiếu cố."

"Yên tâm yên tâm tớ chiếu cố cậu!" Nói xong Yamamoto hung hăng ôm Yokoyama một cái, khiến nàng cảm thấy ấm áp đến rối tinh rối mù, sau đó quay đầu sang Shimazaki cười, "Paruru cũng muốn ôm một cái sao?"

Shimazaki ghét bỏ quay đầu, "Không, còn không mau đi, cẩn thận không trễ tàu."

Yamamoto chọn mi quay sang Shimazaki cười, cười đến nàng có chút không được tự nhiên, đi lên trước ôm Yamamoto một cái, "Đi mau đi mau."

Yamamoto đi rồi, Yokoyama cùng Shimazaki lại ở Kyoto thêm một tuần, đi tới Kyoto là giữa tuần tháng tư, chờ quay lại Tokyo đã là đầu tháng năm rồi.

Yokoyama nghĩ khoảng thời gian ở nhà này thật ấm áp đến khiến nàng không biết làm thế nào, cơm đưa đến miệng quần áo đến tay chán chường như vậy, nàng cười nói với mẹ nếu ở như vậy nhất định sẽ trở thành con mọt xã hội. Mẹ nàng cũng cười, kéo tay nàng vỗ vỗ, đều do con, bất quá lúc rảnh rỗi sẽ về chăm sóc thật tốt.

Sau đó nàng liền theo Shimazaki bao lớn bao nhỏ bước lên quay về Tokyo.

Shimazaki kéo hành lý của mình, có chút buồn bực Yokoyama hiện tại không tay nào có thể cầm đồ giúp nàng, quay về một chuyến Yokoyama hai tay trống trơn đi một chút cũng không có trách mắng còn đưa đồ cho nàng mang về

Chen chúc trên tàu điện lung lay Shimazaki dán chặc trên người Yokoyama, nàng cũng không thích cảm giác nhiều người chen lấn như thế. Cao điểm thêm một sóng người lên xuống, Yokoyama nhích lại gần Shimazaki, đem nàng che vào trong lòng, Shimazaki ôm hông Yokoyama cả người đều nhanh nhào vào lòng đối phương.

"Shimazaki em dựa vào đi."

"Ừm..."

Cùng lần kia ở nhà trọ bất đồng, nàng hoàn toàn không uống rượu a, nhưng vì cái gì mặt vẫn như cũ một trận lại một trận nóng lên, hô hấp cũng trở nên không thông

Yokoyama chú ý Shimazaki tiếng thở dốc của nàng có chút bất thường,"Shimazaki?"

Shimazaki gắt gao siết lấy ngực áo Yokoyama," Yui...Chúng ta đến trạm xuống xe được không, em không thoải mái..."

"Được!"

Ngồi trên ghế dài nhà ga, Shimazaki nằm trên vai Yokoyama tiếng thở dốc một chút lại kịch liệt đến, Yokoyama không biết thế nào mới có thể làm nàng thoải mái một chút, không thể làm gì khác hơn là giống như trước đây nhìn thấy Shimazaki gặp ác mộng nhẹ vỗ lên lưng của nàng.

"Shimazaki tôi đi mua cho em chai nước nhé?"

"Đừng, Yui chị để em dựa một hồi là được rồi." Shimazaki lắc đầu cũng không để Yokoyama đi, "Em không sao, trên xe nhiều người không khí không tốt mới có chút không thoải mái."

"Em khó chịu là chỉ thở dốc thôi sao?" Yokoyama thanh âm có chút lạnh lùng, không khỏi có chút tức giận, "Em còn muốn giấu tôi đến khi nào?"

Shimazaki bật người dậy, "Sayaka nói cho chị? Đúng là nhiều chuyện..."

"Em có thể hay không chịu trách nhiệm cho bản thân một chút?"

Gương mặt Shimazaki tái nhợt không thay đổi nhìn chằm chằm Yokoyama, "Về nhà một chuyến không giống nhau, chị đã dạy em a."

Yokoyama chán nản, nghĩ Shimazaki thật là có chút không nói lý lẽ, rõ ràng là quan tâm thế nào lại thành thuyết giảng, nhưng nàng cũng không muốn cùng Shimazaki tranh châp, hít sâu một hơi, "Nếu em không có bị gì nữa, chúng ta bây giờ về nhà được chưa?"

Shimazaki cúi đầu đưa tay kéo lại Yokoyama chuẩn bị rời đi, Yokoyama trầm mặc nhìn nàng kéo tay mình nhưng cũng không có lên tiếng.

Hai người cứ như vậy giằng có dường như cũng không ai muốn mở miệng nói trước.

"Chị không thể nhường em một chút sao?" Shimazaki buông lỏng tay, giọng nói ủy khuất, "Chị trước đây sẽ không dữ dội với em như vậy..."

Yokoyama đi đến trước mắt Shimazaki, ngồi xổm xuống nhìn vào ánh mắt nàng, "Thân thể là của em, tôi không nhân nhượng chính là có thể cho em khỏe mạnh hơn một chút, em không rõ sao? Chen tàu điện không khí không tốt, để em khó chịu tại sao em không nói ra?"

Yokoyama rốt cục cũng hiểu được trước đây vì sao lúc ngồi xe Sayaka như tàu lươn siêu tốc cùng với chen chúc ở ngã tư nàng lại chọn vế trước.

"Em chỉ nghĩ không muốn chị phải lo lắng, chỉ là bệnh cũ mà thôi, không có gì quan trọng."

"Tôi hiện tai cũng rất lo lắng! Em có biết sắc mặt mình có bao nhiêu tái nhợt hay không??"

Shimazaki ngẩn người nhìn Yokoyama vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm trước mắt mình, trái tim đột nhiên thình thịch đập loạn đến nhảy dựng lên.

"Nói cho chị biết thì sẽ không ngã bệnh sao...?"

"Nói cho tôi biết, tôi sẽ càng cẩn thận chăm sóc em."

Shimazaki nghe nàng trả lời, trên mặt đột nhiên nở nụ cười như ánh nắng ngày xuân chói mắt, thoáng cái nhào đến ôm lấy Yokoyama.

Yokoyama bị nàng ôm bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống dưới đất.

Cảm giác cùng Sayaka ôm hoàn toàn không giống nhau, Sayaka ôm mình khiến mình cảm thấy ấm áp, nhưng lúc Shimazaki ôm nàng lại làm cho nàng không hiểu sao cảm thấy tim đập rộn lên

"Shimazaki?"

"Thế nào?"

"Tôi hình như cũng lây bệnh suyễn của em rồi."

"...Suyển không lây được chứ!"

Đúng vậy, suyễn không thể lây, vậy loại cảm giác thở không nổi này là cái gì...


Continue Reading

You'll Also Like

748K 58.4K 138
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
233K 28.8K 148
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...
526K 26.5K 49
Trùm trường mê đắm đuối Kookook ngốc Viết:03/06/21 Tác giả: uyen.m
9.6M 164K 76
Một vị tổng tài nổi tiếng tàn khốc trên thương trường, nay lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với con gái của một đối tác làm ăn. Chuyện này ai tin đây? ...