34. Thích

200 26 2
                                    

Shimazaki có chút không nhớ ra được mình tại sao trở về được, viền mắt hồng hồng ngồi trên ghế salon cau mày, trong đầu cũng trống rỗng. Lúc chạng vạng tối bên ngoài phòng vang lên một tiếng sấm, nàng bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, thân thể nhịn không được mà nhẹ nhàng run một chút.

Vô thức quay đầu lại liếc nhìn phòng bếp, nếu như là bình thường, Yokoyama lúc này sẽ ở đấy làm cơm tối, bóng đèn phát sáng truyền đến mùi thức ăn, sau đó dùng thanh âm của nàng có chút cao gọi, Haruka, ăn cơm!

Khóe môi không tự chủ hơi giương lên, lấy lại tinh thần, mới phát hiện bốn phía đều đã tối sầm. Khóe miệng hơi nâng lên chậm rãi khôi phục thành lạnh nhạt như trước, một thân một mình trong căn nhà an tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Shimazaki đứng lên đi tới phòng của Yokoyama, nắm chặt chốt cửa tựa hồ là dùng hết khí lực toàn thân mới một chút đẩy cửa bước vào. Yokoyama cũng không có mang đi quá nhiều đồ đạc, chỉ là lấy một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày, cho nên trong phòng có vẻ cũng bình thường không có khác biệt.

"Ngay cả nói một câu tạm biệt cũng không muốn sao..."

Các nàng tuy rằng chiến tranh lạnh một tuần, không nhìn đối phương cũng không nói lời nào, nhưng Shimazaki biết nàng vẫn là ở nơi đây, mà bây giờ, nàng đã biến mất.

Trước đây các nàng cũng cãi nhau, vô luận là làm nhau tức giận không vui rất nhiều, nhưng tối đa sẽ không vượt quá ba ngày, Yokoyama sẽ chủ động đi làm lành.

Nhưng lúc này đây từ khi chiến tranh lạnh bắt đầu, Shimazaki đã có dự cảm, Yui sẽ không trở lại hướng nàng cầu hòa. Nhưng nàng vẫn như cũ trong lòng mơ hồ mong mỏi, nàng có thể dường như sẽ giống mỗi lần trước đây, đi về ở trước mặt nàng nói, được rồi được rồi, chị sai rồi chúng ta làm lành đi.

Khi đó Shimazaki đều sẽ mang theo chút ít đắc ý hơi nghiêng đầu, một bộ dáng vẻ miễn cưỡng, ừ!

Được rồi được rồi... Bây giờ muốn đứng lên nói những lời này dĩ nhiên có vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục vậy.

Kỳ thực coi như là nói dối cũng được, chỉ cần Yokoyama nói một câu sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra, nàng lại thật có thể ôm những lời này tin tưởng.

Shimazaki đưa tay cầm lên tấm ảnh chụp chung hai người trên đầu giường Yokoyama, ngón tay quét lên gương mặt Yokoyama trong hình

"Tôi trước đây nhất định rất thích em."

Vậy tại sao không nói ra chứ...Tại sao, không nói ra?

Trước đây không nói một tiếng liền biến mất, hiện tại liền cái gì cũng không nói sao?

"Rõ ràng đã đáp ứng sẽ không biến mất nữa..."

Tay nắm lấy khung hình bởi vì quá mức cố sức mà hơi có chút run rẩy, ngực dường như có cỗ khí chặn lại ở nơi nào, nuốt không trôi hô lên không được. Phiền muộn đến tâm cũng bắt đầu chậm rãi đau.

"A-----!" Giống như phát điên đem khung hình hướng về tường ném tới, tiếng vỡ vụn thảm thiết càng giống như là từ trong thân thể mình truyền tới.

[Fanfic-Edit][AKB48] Không quên (YuiParu)Where stories live. Discover now