29. Bão

226 25 2
                                    

Fukuoka, bão tiến đến.

Yokoyama thần sắc có chút lo nghĩ đứng bên cửa sổ, ngoài phòng sắc trời tối như đêm, nhìn cửa sổ thủy tinh bị cuồng phong mưa rào diễn tấu phát ra tiếng vang đáng sợ, cúi đầu nhấn điện thoại vài cái sau đó bất đắc dĩ thở dài. Ngồi cách đó không xa Yamamoto vốn cũng đồng dạng nhìn điện thoại di động một chút, sau đó nhìn về phía Yokoyama, "Cậu chính là quá nghiêm túc, chúng ta hẳn là nên nghe chủ nhà trọ Sasshihara đề xuất rời đi sớm."

Dự báo thời tiết nói ngày hôm nay sẽ có bão mạnh đến đất liền, vì thế chủ nhà trọ Fukuoka đã từng kiến nghị hai người về sớm một chút, nhưng là bởi vì có công việc vụn vặt vẫn chưa xong, Yokoyama cuối cùng vẫn uyển chuyển từ chối. Kết quả cường độ bão vượt qua dự tính của tất cả mọi người, mưa lớn cùng gió to thổi đến thông tin của điện năng bị gián đoạn, các chuyến tàu toàn bộ đều bị hủy bỏ, chính phủ địa phương đã thông báo tị nạn cho các khu vực dân cư thấp .

Các nàng bị vây ở nơi này. Tối hôm qua Yokoyama nhắn LINE cho Shimazaki bảo hôm nay là có thể trở về, kết quả bây giờ muốn báo một tiếng bình an cũng không có biện pháp. Trong phòng tia sáng quá mờ, nhưng nương theo điện thoại trên màn hình Yamamoto, Yokoyama mơ hồ thấy Yamamoto vẫn nhìn mình, có chút kỳ quái hỏi, "Làm sao vậy?"

Yokoyama không rõ ràng lắm nhìn biểu tình Yamamoto, nhưng nghe thấy thanh âm của nàng mang theo trêu tức, "Tớ đang suy nghĩ a, ngày hôm nay nếu như tận thế, kết quả cậu vẫn là cùng tớ ở chung, không biết Paru có thể ghen hay không."

Yokoyama mắt cách Yamamoto một khoảng bật cười nói, "Lúc nào rồi cậu còn tâm tình nói đùa."

"Ở đây không điện không tín hiệu, không vui đùa một chút cười làm thế nào giết thời gian."

"Ai..." Yokoyama thở dài lại nhìn mưa gió bên ngoài cửa sổ.

Tokyo, mưa to liên tục không ngớt.

Shimazaki ngồi trên ghế salon, chằm chằm xem tivi phát tin tức về cơn bão, máy móc một lần lại một lần nhấn vào số di động của Yokoyama.

Vô pháp thông máy.

Rõ ràng là giữa hè, một trận bão quét đến cảm giác như cuối thu, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, nàng nghĩ tay chân lạnh run, nhu rơi vào hầm băng, không ức chế được run rẩy, lại dường như bị một cánh tay gắt gao giữ lấy cổ không cách nào thở thông, lấy ra ống thuốc suyễn hít sâu vài lần, che ngực thở từng ngụm lớn, cảm giác đáng sợ ở buổi tối mấy tháng trước lại dường như trở về.

Sợ hãi, bất an, bất lực...

Lạnh thấu xương từ bên trong ra bên ngoài.

Mà lần này Shimazaki dường như rốt cục bắt đầu hiểu được cảm giác này đến tột cùng là cái gì.

Nàng đang sợ.

Sợ mất đi nàng.

Buổi tối kia mình không gọi được điện thoại của nàng, kết quả cuối cùng là Yokoyama mất đi toàn bộ ký ức.

Cho nên ngày hôm nay, ngày hôm nay mình như trước cũng không thể gọi được điện thoại của nàng, lúc này đây thứ phải mất đi là cái gì?

[Fanfic-Edit][AKB48] Không quên (YuiParu)Where stories live. Discover now