Lão và Em

By YuuNg_DBH

442K 30.2K 4.8K

Một câu chuyện rất đỗi bình thường về hai con người vốn bình thường. ---YuuNg--- More

Mở đầu
Chương 1: Ông chú đầu to
Chương 2: "Để em bước vào thế giới của anh"
Chương 3: Lão là tên nhạt toẹt
Chương 4: Làm thế để tán tỉnh Lão?
Chương 5: Lão vốn là tên xấu tính
Chương 7: Lão vốn là soái ca?
Chương 8: Bán sắc lấy tiền
Chương 9: "Cho tôi ôm nhé!?"
Chương 10: Một ngày vắng nắng
Chương 11: Người đàn ông của tôi
Chương 12: "Tôi đang lấy lòng cậu."
Chương 13: "Cậu khiến tôi động lòng."
Chương 14: Cơm chiên trứng và canh rau
Chương 15: Rung động không phải là cảm động
Chương 16: Uống một ly, hôn một cái
Chương 17: Lão cùng Em viết nên một chuyện tình
Chương 18: Có chút ngọt ngào
Chương 19: Một ngày nọ.
Chương 20: Công chúa nhỏ PK Em ngáo ngơ
Chương 21: Trà gừng nóng
Chương 22: "Tôi làm nũng với Lão cả đời được không?"
Chương 23: "Lớn nhanh một chút, tôi mang cậu về nhà."
Chương 24: Khăn choàng cổ
Chương 25: Lão hoá lưu manh
Chương 26: "Thích, rất thích"
Chương 27: Cacao nóng và bánh ngọt
Chương 28: "Cùng em ngày ngày vui vẻ."
Chương 29: "Cho em một cơ hội."
Chương 30: "Muốn cắn cậu lâu rồi."
Chương 31: "Tôi không thể nổi nóng với cậu."
Chương 32: "Không có cậu, thế giới của tôi sẽ hoàn toàn mất đi ánh mặt trời."
Chương 33: "Anh" Lão?
Chương 34: "Chỉ muốn ôm cậu."
Chương 35: "Nụ hôn năm đó rất ngọt."
Chương 36: "Tôi dỗ Lão"
Chương 37: "Cậu là cô gái của tôi"
Chương 38: Hồng Sầu Riêng
Chương 39: "Giống như trẻ con vậy, càng ngày càng dính người!"
Chương 40: "Anh không bình tĩnh được như thế, vì tâm anh đã động rồi."
Chương 41: "Trông muốn hôn."
Chương 42: "Không có người khác, chỉ có Lão thôi."
Chương 43: Pháo hoa
Chương 44: "Lão đến rước em đi, bạn cùng phòng làm em tủi thân muốn khóc."
Chương 45: Cơ Trưởng, Bông Hậu, Tiểu Thơ, Ngơ
Chương 46: ngọt.
Chương 47: "Anh muốn hôn."
Chương 48: Eo nhỏ mềm
Chương 49: "Sao em lại ngoan như thế!"
Chương 50: "Lời trẻ con nói anh dễ tin là thật lắm đấy."
Chương 51: "Anh sẽ không đối xử không tốt với em."
Chương 52: "Muốn anh ôm em thế nào?"
Chương 53: "Anh sẽ đều cùng em trải qua."
Chương 54: "Chị rất ngoan, là em bé ngoan nhất trên đời."
Chương 55: "Em xin lỗi."
Chương 56: "Anh không thật sự tốt như em nghĩ đâu."
Chương 57: "Sợ em nhớ anh đến không chịu nổi."
Chương 58: "Lại ôm anh đi!"
Chương 59: "Ngoan, dỗ anh một chút."
Ngoại truyện #1
Chương 60: Chiến dịch tình yêu của Tiểu Thơ (1)
Chương 61: Chiến dịch tình yêu của Tiểu Thơ (2)
Chương 62: "Ngoan, đợi anh về sẽ dỗ em."
Chương 63: Bóng rổ và mùa hè đang đến
Chương 64: "Vậy em có muốn đánh dấu không, đồ-của-em."
Chương 65: "Bé ngoan, nhớ anh không?"
Chương 66: Một buổi chiều tà
Chương 67: Đứa trẻ không được yêu thương

Chương 6: "Tôi không cảm nhận được nó."

8.8K 738 22
By YuuNg_DBH

Tôi với Lão ngồi ở ghế đá bên hông phòng học, dưới một cây có tán lá rộng, trong khoảng sân lớn đằng sau trường. Tôi nhìn vào phía trong, cách một ô cửa kính, tôi vẫn có thể thấy mẹ dùng ánh mắt hình viên đạn bắn về phía này. Hẳn là cô giáo đang thông báo tình hình học tập của tôi với mẹ, hoặc là bà bị bảng điểm của tôi dọa cho suýt chết.

Bên cạnh mẹ là ông nội của Lão vừa cầm bảng điểm trên tay vừa cười tự hào. Nhìn ông đã có tuổi lại ngồi chung với một đám người đáng tuổi con cháu mình, có chút cảm giác kì lạ. Cũng như Lão, một ông già lạc giữa rừng trẻ con chúng tôi. Mẹ tôi cùng ông nói vài câu, ông lại cười càng vui vẻ, hẳn lại nói về thành tích đáng ngưỡng mộ của Lão rồi. Tôi có chút hối hận khi lúc trước chọn ngồi chung với Lão, Lão quá chói mắt trong công cuộc đào tạo thế hệ trẻ cho Tổ quốc.

Hôm nay, mặc dù đang trong khoảng thời gian rảnh nhưng Lão không hề đọc sách, chỉ nhắm nghiền mắt ngả ra đằng sau tựa vào thành ghế. Lão có ngủ hay không, tôi cũng không chắc. Tôi nhìn Lão, quần áo cũ kĩ sờn cả vai, không biết đã dùng bao nhiêu năm nhưng lại rất sạch sẽ, đôi giày xăng-đan mòn đế đến giờ Lão vẫn chưa đổi. Học chung cùng Lão một thời gian, tôi thấy Lão bảo quản các thứ Lão dùng rất tốt, trông kiểu dáng cùng màu sắc thì rất xưa cũ nhưng vẫn có thể dùng được, lại còn rất sạch sẽ là đằng khác. Tôi lại suy nghĩ, Lão vốn tiết kiệm như thế thì tại sao Lão có thể chi ra một khoản tiền để liên tục mua sách? Hiện tại giá sách cũng đâu có rẻ, hơn nữa Lão lại toàn chọn đọc những cuốn kinh điển.

Tôi chống cằm nhìn Lão, khó chịu lấy đầu ngón tay chọt chọt má Lão. Tại sao Lão lại bí ẩn như thế? Tại sao tôi càng tìm hiểu thì tôi lại chẳng thể nào hiểu được Lão? Lão giống như một thế giới kì bí tôi lỡ sa chân vào vậy.

Nhớ đến lúc nãy gặp ông Lão, bộ dáng của Lão rất vội vã.

- Nội không cần đi cũng được mà. Giáo viên cũng không bắt buộc.

Ông Lão giơ tay đánh yêu Lão một cái, Lão cũng chẳng tránh né.

- Cái thằng này, mày làm như tao không biết ấy! Hay mày xấu hổ khi lão già sức yếu này đi họp phụ huynh cho mày.

- Con đâu có ý đó, chỉ là họp phụ huynh chán lắm! Con sợ ông lại ngủ gật thì khổ.

Ông Lão xấu hổ hừ một cái, hẳn là tình trạng này có xảy ra thật rồi. Hai ông cháu huyên thuyên nói chuyện, hoàn toàn quên mất sự xuất hiện của tôi. Cho đến khi không chịu nổi thằng cháu móc mỉa, ông Lão mới chuyển đề tài sang tôi.

- Ông suýt nữa cũng lạc đường rồi, may có cháu gái này cùng lớp với con tốt bụng dẫn ông đi.

Bị nhắc tới, được Lão nhìn, tôi cũng cười xuề xòa một tiếng nói không có gì to tát cả.

- Ở lớp nó như thế nào hả cháu? Cháu có chơi với nó không?

Chẳng nhẽ tôi lại trả lời ông là đứa cháu tài giỏi yêu quý của ông tẩy chay cả lớp chúng cháu?

- Cậu ấy là bạn cùng bàn của con.

- Tốt tốt, hai đứa nhớ giúp đỡ nhau nhiều hơn.

Ông Lão cười càng lúc càng không thấy mặt trời, vui vẻ khi Lão thay tôi trả lời.

Đó là lần đầu tiên, tôi thấy Lão nói nhiều lại thoải mái đến thế.

Tôi không ngạc nhiên bằng cô giáo khi thấy ông Lão trình tờ giấy mời họp phụ huynh, có thể vì trước đó tôi đã biết trước chuyện này. Nhưng tại sao lại là ông nội mà không phải là ba mẹ Lão? Chẳng lẽ thật sự Lão cùng ba mẹ không sống chung với nhau? Lẽ nào Lão là trẻ mồ côi? Tôi có rất rất nhiều thứ để thắc mắc về Lão, có lúc có cảm giác như nghẹn chết đến nơi vì không nói ra được, nhưng tôi biết chắc Lão sẽ không trả lời tôi đâu.

Lão bị mấy cái chọt má của tôi làm cho tỉnh, hoặc là Lão không hề ngủ. Lão xoay người nhìn tôi.

- Cậu thích tôi thật?

So với lúc nãy, bây giờ giọng điệu Lão không có chút gì gọi là cảm xúc, quay trở về làm một cái máy khô khan.

Tôi gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột:

- Thật.

- Tôi từ chối.

- Kệ Lão, tôi cũng không phải là tỏ tình với Lão, quan tâm Lão có từ chối hay không làm gì.

- Tôi không phải là người để thích.

- Đó không phải là điều Lão có thể quản.

Lão chằm chằm nhìn tôi, tôi thoải mái giương mắt nhìn lại Lão. Tôi không nghĩ sẽ có một ngày có thể cùng Lão nghiêm túc nói về vấn đề này. Lão bỏ mặc tôi, nhắm mắt trở về thế giới riêng của Lão.

- Tại sao Lão lại không thể đón nhận thế giới này?

Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi tôi đã nghĩ Lão đã bơ luôn câu hỏi của tôi rồi. Cho đến khi có giọng nói đáp trả lại tôi, rất nhẹ.

- Tôi không cảm nhận được nó.

.

.

Những ngày gần đây, tôi từ bỏ Lão. Tức là không còn dính sát lấy Lão, không còn bày trò trêu ghẹo Lão, cũng không thèm quan tâm đến Lão. Mỗi lần nhìn thấy Lão lại có cảm giác cái gì cũng không thể nói được thành lời. Mọi thứ dường như vón một cục tại cổ, nuốt vào không được nhổ ra cũng không xong.

Rất tệ, thật sự rất tệ!

Tôi với Lão ban đầu vốn đã không cùng một thế giới. Tôi luôn nghĩ, Lão dù có khác thế nào thì cũng chỉ là con người như tôi thôi, chỉ cần tôi cố gắng thì nhất định có thể bước vào thế giới của Lão. Nhưng hiện giờ, tôi hiểu rõ cái thế giới của Lão tôi sẽ không bao giờ hiểu được, cũng không có cách nào bước vào được.

Lão đã trải qua những gì để trở thành Lão của bây giờ?

Tôi tự nhủ, nốt hôm nay thôi, nốt hôm nay nữa thôi, ngày mai tôi sẽ trở lại là một kẻ theo đuổi Lão, càng ngày càng dính chặt Lão dù có chuyện gì. Nhưng khi nhìn Lão, nhớ đến câu nói của Lão, tôi lại chẳng thể nào mở lời được.

Lão không cảm nhận được thế giới này.

Cái khoảng thời gian tạm thời rời bỏ Lão ngày càng dài, chớp mắt một cái đã hết năm đầu tiên ở trung học. Những ngày cuối cùng của năm, tôi với Lão vẫn tiếp tục là đôi bạn cùng bàn. Thói quen của Lão vẫn thế, thích sự ngăn nắp, sạch sẽ, học hành luôn rất chăm chỉ, luôn đọc sách mỗi khi rảnh và vẫn chưa thay đôi giày xăng-đăn mòn đế. Lão vẫn luôn là thành phần cá biệt của lớp tôi, năm qua trừ tôi vẫn không ai tiếp xúc nhiều được với Lão.

Tôi ngẩng đầu nhìn đầu trời xanh trước mặt, rồi lại đưa mắt tìm kiếm trong dòng người. Tôi nhìn thấy Lão. Lúc tạm thời rời xa Lão, không còn một mực quẩn quanh Lão nữa, tôi mới phát hiện hóa ra Lão đối với tôi quen thuộc đến thế. Giữa dòng người, dù có đông đúc, dù có ồn ào xô bồ đến nhường nào, chỉ cần một cái liếc mắt, tôi có thể nhìn thấy và khẳng định đó chính xác là Lão. Cái balo trên lưng, bộ đồng phục, cái dáng đi, đầu tóc, cặp kính, đôi xăng-đan,... mọi thứ về Lão, tôi đều có thể nhắm mắt lại và tưởng tượng trong đầu.

Tôi đứng trên sân thượng, nhìn bóng dáng Lão khuất xa khỏi tầm mắt rồi lại ngẩng mặt lên nhìn trời. Tôi hét lớn.

- Này Lão, em thực sự thích Lão, rất rất rất rất thích Lão!

---

Sau này khi tôi với Lão đã thành đôi, mọi người đều kiểu không thể tin được. Một vì tính cách hai chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau, hai là vì Lão quá sắt đá, căn bản mọi người đều cho rằng nhất định tôi sẽ bỏ cuộc. Tôi chỉ có thể nói rằng, từ trước đến giờ tôi vốn là đứa không biết phấn đấu, lại càng không biết kiên trì là gì, theo đuổi Lão là thứ duy nhất tôi cố chấp ngay từ lúc bắt đầu. Lão là chấp niệm duy nhất của tôi, chỉ có thể tiếp tục và tiếp tục.

- Em không sợ em làm như thế anh sẽ không tôn trọng em sao?

- Sẽ không.

- Vì sao?

- Em biết Lão cũng là tên cố chấp, nếu đã yêu em nhất định sẽ không làm em tổn thương.

---

Bể giảng năm lớp 10, trường tổ chức sự kiện chia tay các anh chị khối trên. Từ lễ chính buổi sáng đến dạ vũ buổi tối, đàn em khóa dưới cũng được tham gia. Vì là ngày của các anh chị năm cuối nên mọi hoạt động cũng như cầm quyền đều là khối 12, vì vậy mà cổng trường bị khóa kín từ sáng đến tối, một người cũng không được chui lọt. Hôm đó quả thật rất vui vẻ, cùng nhảy nhót, ăn uống, ca múa từ sáng đến tối.

Đến giữa bữa tiệc, chủ trì lại bày ra thêm cái trò hôn lén, nhằm để mọi người có thể ra trường mà không có bất kì nuối tiếc nào. Trước khi đèn tắt, tôi lọ dọ trong đám người đi tìm Lão, tôi nhất định phải bảo vệ nụ hôn đầu của Lão, mặc dù tôi cũng biết là chẳng ai thèm để ý đến Lão cả. Đó chẳng qua là lí do để tôi chạy đến bên Lão mà thôi. Đèn tắt dần từ khu vực sân khấu, tôi vẫn đang chui nhủi trong đám người. Trước khi đèn điện tắt hẳn, tôi kịp thấy tấm áo trắng vừa quay người rời đi. Tôi vội vã chạy đi, ngờ đâu lại vấp bục trồng cây. Chân vì đau đớn khụyu xuống, trong khoảng khắc tôi nghĩ mình dập mặt đến nơi rồi thì cả cơ thể bỗng chốc được kéo giật lùi. Một vòng tay đỡ lấy eo tôi.

- A, cảm ơn, cảm ơn ạ!

- Cẩn thận.

Tôi ngớ cả người.

.

.

#mess4:

"Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ, râu Bác dài, tóc Bác bạc phơ..."

"Em cũng chỉ là con gái thôi, buồn là khóc hay vui là cười..."

"Này những cánh thư mỏng manh, gửi gió đến trao về anh, người con gái với trái tim yêu thầm anh..."

"Phận làm con gái, chưa một lần yêu ai..."

Lão đã chặn bạn, bạn không thể tiếp tục gửi tin nhắn cho người này.

Messenger bị chặn? Mình lại qua tin nhắn.

"Anh không thể đối xử với em như thế được. Anh không thể vứt bỏ em cùng đứa bé sắp gọi anh là cha được."

"Em cần anh, con em cần cha."

"Được."

Tối về, Lão vừa thay đồ đã ôm tôi nhảy lên giường, bảo là thực hiện nguyện vọng của tôi. Làm ơn đi, tôi chỉ là rảnh rỗi trêu Lão một chút thôi có được không? 

Continue Reading

You'll Also Like

761 105 16
Có cậu đời tự nhiên đẹp lạ! Tự hỏi rằng nơi nào tràn ngập sắc hồng mới mẻ tươi tắn, bởi người ta nói, màu hồng là màu của tình yêu hồn nhiên trong sá...
2.9K 160 4
Quần áo thì không có hạn sử dụng, nhưng những thứ khác thì có đấy, bao gồm cả tuổi thanh xuân. Vì vậy, sao chúng ta không sống lạc quan nên, buồn ít...
168K 17.9K 79
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...
2K 164 9
Thể loại: học đường, đời thường, tình cảm, hài hước Giới thiệu: Chuyện kể về một cô nữ sinh lậm truyện ngôn tình sinh ra mắc bệnh hoang tưởng. Vì ảo...