[ AkaKuro Fanfic ] White Roses

By LynCharlotte268

55.8K 4.9K 769

Lại thêm một fic mới =w= Mong mọi người thích ~ More

Chương I
Chương II
Chương III
Chương IV
Chương V
Chương VI
Chương VII
Chương VIII
Chương IX
Chương X
Chương XI
Chương XII
Chương XIII
Chương XIV
Chuyên mục lảm nhảm
Tóm tắt sơ qua để tua truyện
Chương XV
Thông báo nhanh
Chương XVI
Chương XVII
Xì poi
Tuổi thơ của Kuroko
Chuyện bà thím Naomi
Kỷ niệm sinh nhật wattpad
Ra mắt người thừa kế
Chương XIX
Chương XX
Chương 21
CLOSE
Bàn giao nick
Giới thiệu author mới

Chương XVIII

1K 110 15
By LynCharlotte268

  Ding! Ding!
  Chiếc chuông bạc trước cửa quán ăn nhỏ vang lên, Kuroko vội vã chạy ra cửa, niềm nở "Xin chào quý kh..."
  Kuroko cứng họng khi nhìn thấy vị khách đang mở cửa quán, bước vào kia. Vị khách kia là một người phụ nữ trung niên nhưng khuôn mặt vẫn trẻ đẹp không một nếp nhăn, có mái tóc nâu hạt dẻ, dài, xoăn bồng bềnh ở phía đuôi. Bà mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trang trí viền đen tinh tế kết hợp với chân váy ôm sát tôn lên dáng người dong dỏng, đẫy đà trông vô cùng đơn giản mà không che đi nét quý phái. 
  "Tetsu_kun." Bà nhìn Kuroko, cười.
  "Dì Kurobane..."

  "Ô! Kuroko hôm nay về sớm thế?" Ông chủ nhìn Kuroko đang tháo chiếc tạp dề và khăn quấn đầu.
  "Dạ. Hôm nay cháu có chút việc ạ."
  "Ừ." Ông chủ chỉ gật đầu, không có thêm thành kiến.
  Kuroko ra khỏi quán ăn, một người đã đứng đợt sẵn ở đó "Chúng ta có nhiều chuyện phải nói đấy."

  Hai bóng người không nhanh không chậm bước đi trên con đường vắng người dẫn về nhà Kuroko. Nó duy trì một khoảng cách nhất định giữa mình và người phụ nữ kia, dặt dè co hai vai lại. Không khí căng thẳng, không ai nói một lời.
  Dì Kurobane. Kurobane Taiga. Người phụ nữ quý phái này là mẹ của Tetsuo, tình nhân cũ của cha Kuroko. Nếu để nói về cảm xúc của Kuroko dành cho người phụ nữ này thì chỉ có một chữ. 'Sợ'. Vì sao lại thế ư? Một người đàn bà lạnh lùng, mưu mô. Bà ta quý phái, ngạo mạn. Làm sao có thể có được cảm giác an toàn nhưng mẹ nó khi ở cùng bà ta chứ? Kuroko không ghét bà, không yêu quý bà. Chỉ đơn giản là thấy sợ hãi bà.
  "Tetsuo... Thằng bé rất ngốc." Bỗng dưng bà Kurobane lên tiếng.
  Kuroko đang lơ đãng, giật mình quay sang nhìn bà "Dạ...?"
  Bà đột ngột dừng chân lại, mắt vẫn hướng ánh nhìn xuống mặt đường "Ta biết cháu vẫn còn hận ta. Vì ta là người hại chết mẹ cháu." Giọng bà khàn khàn tội nghiệp, bắt đầu có dấu hiệu của những tiếng nấc nghẹn ngào "Nhưng xin cháu... Tetsuo... Đứa con của ta rất tội nghiệp... Nó yêu cháu thật lòng. Nó đã suy sụp rất nhiều vì cháu. Là ta xui khiến nó. Là ta sai. Xin cháu đừng ghét bỏ nó."
  Kuroko đối với những lời này, hay với giọng nói yếu đuối kia, vốn dĩ không hề có chút rung động, vẫn lạnh lùng im lặng. Bà ta nói thế để làm gì? Cầu xin tha thứ ư? Cầu xin Kuroko tha thứ cho người hại chết mẹ nó? Dù bà ta có quỳ xuống, có khóc lóc, có trả mạng thì Kuroko cũng chẳng mảy may quan tâm.
  Khó chấp nhận hơn là cầu xin nó tha thứ cho đứa con cưng Tetsuo của bà, người đã làm xáo trộn cuộc sống bình yên của nó không biết bao nhiêu lần. Gã đã làm gì? Lừa dối tình cảm của nó. Hại chết mẹ nó. Chà đạp nó. Rồi nhiêu đó chưa đủ, còn muốn quay lại xáo trộn cuộc sống của nó. Muốn đòi lại nó? Gã căn bản là không xứng đáng. Đồ tiểu nhân đó. Gã đã dùng biết bao nhiêu thủ đoạn rồi? Cuộc sống của nó đã bao giờ ngừng xoay chuyển được chưa? Tại ai? Tại ai cơ chứ?
  Bà Kurobane vẫn nức nở.
  Kuroko thở dài "Dì Kurobane."
  Khuôn mặt, biểu cảm nhanh chóng thay đổi 180 độ, diễn kịch không chê được và đâu, khiến ngay cả Kuroko cũng không nhận ra "Cháu nghĩ lại rồi ư? Cháu sẽ quay lại bên Tetsuo chứ?"
  "Đứng ở đây không tiện... Trời bắt đầu tối rồi, sẽ rất lạnh. Để con đưa dì về nhà con." Kuroko mềm lòng.
  Mặc dù nói căm hận là thế nhưng dù gì bà Kurobane cũng là một phụ nữ, một người mẹ. Kuroko đặc biệt dễ mềm lòng trước phụ nữ, không thể cứng cỏi dửng dưng cho nước mắt của một bà mẹ vì con được.
  Họ tiếp bước đi về phía nhà của Kuroko.

  Nép mình sau bờ tường gần đấy, cô gái nãy giờ vừa nghe ngóng, vừa cười một cách bí hiểm. Cặp mắt lươn theo nụ cười kia mà híp lại, ẩn hiện sau cặp kính dày xấp bóng đèn đường, càng thêm vẻ nham hiểm.
  "Ái! Ái!"
  Đột nhiên có ai đó nắm lấy mái tóc tím của cô từ phía sau khiến cô kêu lên oai oái.
  "Mày làm gì ở đây?" Giọng nói quá đỗi quen thuộc từ thời trẻ thơ của cô vọng lại.
  "Ố ồ ~" Cô quay đầu lại, dành cho kẻ đang túm lấy mái tóc của cô một nụ cười tinh nghịch, gọng nhí nhảnh "Lâu rồi không gặp. Vẫn là mẹ nào con nấy hai mặt như nhau nhỉ? TET.SU.O_nii"
  "Mày thì cũng khác gì? Con em đần độn, ngu xuẩn. Naomi Haruhiko." Tetsuo mặt lạnh đanh, thô bạo túm chặt tóc Naomi rồi quăng đi một cái.
  Gần như quá quen thuộc với việc bị anh trai kia bắt nạt, Naomi ngã xuống đất, mặt vô cảm, vô hồn, chống tay đứng dậy.
  "Sao thế? Không khóc lên đi?" Tetsuo nhếch mép khinh khỉnh.
  Naomi vẫn lạnh lùng, phủi bụi lên người.

  "Haruhiko! Tao dạy mày bao nhiêu lần rồi?! Tại sao mày vẫn cứng đầu thế hả con nha đầu?! Sao mày vẫn ngu như thế?! Đến khi nào mày mới khôn như Tetsuo?!" Bà Kurobane gắt lên, bàn tay không thương tiếc giơ cao lên, giáng một cái tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nước của bé gái đang thút thít kia.
  "Im mồm! Không được khóc!" Tiếng thút thít của cô bé làm bà thêm tức giận, lại giơ cao tay, giáng xuống bên má đỏ ửng kia một cái tát nữa.
  Thằng bé đứng sau lưng bà ta chỉ ngồi nhìn cô bé bị bà hành hạ vẫn khóc rưng rức mãi không thôi, nhếch mép cười khinh.
  "Tao không sinh ra mày! Mày là đồ thừa! Mày không phải con tao! Tetsuo ngoan ngoãn mới là con tao! Mày là đồ rác rưởi!"
  Bà không thương tình đạp vào người con bé. Cô bé mất đà, chệnh choạng ngã xuống đất. Bà Kurobane lạnh lùng đi khỏi.
  Thằng bé kia chạy đến gần con bé đang úp mặt trên sàn, thút thít. Cậu nắm lấy tóc cô, vật qua vật lại như chơi đùa với một con búp bê, mặc cho cô gào khóc "Lêu lêu! Naomi là đồ thừa! Naomi là đồ ngu! Naomi không phải con của mẹ! Lêu lêu! Lêu lêu! Naomi xấu quắc! Lêu lêu!"
  Mỗi một câu chòng ghẹo của cậu và một lần bật cô bé xuống sàn là một lần cô gào lớn hơn.

  Một dòng kí ức đau buồn thoáng lướt qua trong đầu Naomi.
  Naomi là con của bà Kurobane và một người đàn ông khác bên ngoài. Cũng không có gì lạ. Bà ta quan hệ với rất nhiều đàn ông.
  Naomi sinh ra đã lì lợm, cứng đầu. Naomi không nghe lời bà Kurobane như anh trai của cô, Tetsuo. Naomi luôn ghét mẹ mình. Naomi ghét loại đàn bà gian nanh, hai mặt như bà. Bà Kurobane coi Naomi như đồ thừa, luôn phủ định việc mình đã sinh ra cô, ngày ngày hành hạ, chửi mắng cô.
  Tetsuo ngày bé rất thích bắt nạt cô. Gã thích túm lấy mái tóc tím mềm mại của cô mà vò, mà vân vê, mà vần cô qua lại như quăng ném một con búp bê đến khi cô khóc thét lên.
  Khi vào nhà Kuroko ở, bà Kurobane ngay lập tức phủ nhận việc Naomi là con bà, tuyệt tình bỏ cô ở cô nhi viện. Chuyện cô là con bà Kurobane, là em gái của Tetsuo bị che đậy, bị vùi sâu và mãi mãi không ai biết đến ngoài kẻ đã chôn cất cái bí mật động trời ấy.
  Nhờ cái vẻ láu cá, hóm hỉnh, đáng yêu làm vỏ bọc, Naomi may mắn được nhận nuôi rất nhanh chóng chỉ 2 tháng sau đó.
  Naomi đã để ý Kuroko từ hồi nó còn rất nhỏ. Dù không còn ở cùng bà Kurobane nhưng Naomi vẫn luôn dõi theo, vẫn chống mắt chờ ngày hai mẹ con bà nhận quả báo. Xui xẻo thay, đứa trẻ Kuroko kia lại quá ngây thơ sa vào lưới tình giả của Tetsuo như vậy. Naomi luôn thầm thương tiếc, xót xa giùm cho nó.
  Gặp được Akashi, Naomi tìm được kẻ có thể gián tiếp trả thù cho mình. Âm thầm nâng đỡ tình yêu của hai người chính là chọc vào tự trọng của Tetsuo, là điều Naomi mong muốn.
  Việc Tetsuo chuyển đến trường mình học, Naomi cũng đã đoán được trước là chuyện sớm muộn. Không thành công rồi phải âm thầm rút nước về Mĩ cũng chẳng nằm ngoài dự đoán của Naomi. Hôm nay lại quay lại, đem theo cả bà mẹ hai mặt kia diễn khổ nhục kế cũng không có gì lạ. Tetsuo quả nhiên mê đắm Kuroko, không thể buông bỏ nó. Nếu có thể làm cho tình yêu AkaKuro kia bền chặt hơn, Tetsuo sẽ tức điên lên! Cái con người cao ngạo, tiểu nhân, bỉ ổi kia phải nhận thất bại chính là mong muốn của Naomi!
  "Lần này lại mưu thâm kế độc gì đây, anh trai thông minh?" Naomi tựa người vào cột đèn đường, ngó sang Tetsuo dò xét.
  "Mày không cần biết. An phận của mày đi. Con mắm phiền phức, ngán đường tao."
  "Ồ... Là tôi ngán đường hay do anh ngu thì chắc ảnh đủ thông minh để biết chứ nhỉ?" Naomi châm chọc.
  "Mày có tin tao vả lệch cái mõm chó của mày không?" Tetsuo đen mặt.
  Naomi vẫn không tỏ chút sợ hãi nào, ung dung quay lưng về phía Tetsuo, bước đi, chỉ vất lại một câu "Chỉ cần tôi còn sống, Akashi chắc chắn sẽ thắng!"

  "Vậy... Dì muốn con đến Mĩ?" Kuroko buông cốc trà xuống bàn.
  "Đúng." Bà Kurobane gật đầu "Xin cháu. Hãy đi cùng ta. Ta sẽ cho cháu tất cả những gì cháu muốn. Chỉ cần cháu cùng ta và Tetsuo sống ở Mĩ. Ta sẽ nuôi dưỡng cháu, bù đắp lại những chuyện trước kia. Tetsuo cần cháu."
  Câu nói cuối cùng như một đòn đánh dứt điểm đâm vào tim Kuroko. Tetsuo cần nó. Thật hay giả? Dù là hận thù, nhưng cũng đã là một thời gian ngọt ngào biết bao nhiêu. Đến bây giờ nó lại đột nhiên bị câu nói của bà Kurobane làm mềm lòng.
  Akashi_kun...
  Kuroko siết chặt cốc trà trong tay. Nó mới có suy nghĩ đáng sợ gì thế này? Nó cảm thấy có lỗi với Akashi.
  "Con..." Từ chối! Từ chối đi! Từ chối! "Con sẽ suy nghĩ..." Kuroko yếu đuối buông lời.
  Lương tâm đã gào thét như thế nào? Thế nhưng cuối cùng lời nói lại đi ngược lại. Thật sự quá tội lỗi. Nó không trung thành với Akashi...
  "Tốt quá... Cháu chịu xem xét." Bà Kurobane thở phào.

  "Dì về cần thận." Kuroko cúi đầu lễ phép.
  Bà Kurobane bước đi. Bóng lưng tan dần, hoà vào màu đen của bóng đêm.
  Kuroko lên phòng, đóng chặt cửa vào, yếu đuối tựa người vào tường, trượt người xuống đất. Nó thấy mình thật hèn nhát. Akashi luôn một lòng một dạ với nó, trung thành với nó. Vậy mà đến tận bây giờ, nó vẫn mềm lòng, chưa chịu buông tha cho cái quá khứ với Tetsuo đáng ra phải ngủ yên từ lâu kia, vẫn chưa thể dứt khoát.
  Ring! Ring!
  Điện thoại đổ 2 hồi chuông, màn hình xanh nhấp nháy. Kuroko nhấc máy "Alo?"
  "Tetsuya. Em chưa ngủ à?"
  Kuroko im lặng đấu tranh xem có nên nói cho Akashi rằng nó mới gặp mẹ của Tetsuo hay không. Cuối cùng, nó quyết định giữ bí mật về chuyện hôm nay.
  "Em chuẩn bị ngủ rồi. Có việc gì không?"
  Đầu dây bên kia bỗng dưng im lặng, qua đường dây điện thoại dường như cảm nhận được cả sự căng thẳng của người đó như hắn đang đứng đối diện Kuroko luôn vậy.
  "Akashi_kun. Sao vậy?" Kuroko lo lắng hỏi.
  "À..." Akashi lơ mơ quay lại thực tại "Mai em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói..."
  Giọng Akashi bỗng dưng lắng sâu xuống, nghe nghiêm trọng vô cùng. Akashi vốn đã bỏ dùng cái giọng báo tang ấy mà nói chuyện với người khác từ khi hai người bắt đầu hẹn hò. Nhưng khi hắn nói một câu với Kuroko bằng giọng đó, chỉ có thể là chuyện chẳng lành đang xảy đến.
  Kuroko tâm trạng nặng nề trước câu nói lấp lửng của Akashi.
  "Em rảnh..."
  "Sáng mai, 7 giờ, chỗ cũ nhé."
  "Ừm..."

Continue Reading

You'll Also Like

189K 15.6K 30
"i once believed love would be burning red, but it's golden." (daylight - taylor swift) - vui lòng không mang ra khỏi wattpad này
51.9K 4.9K 46
bác sĩ tâm thần x wedding planner Em tổ chức đám cưới cho vô số người, đám cưới của em, để chú rể này tự tay lo. Ngọt, hài, HE 1/4/2024 - 12/4/2024. ...
22.7K 3.1K 25
「nab.ft.ntd」 tags: ooc, thanh xuân vườn trường, học bá sánh đôi học bá. "một làn nắng nhạt hóa mây xanh tương tư gói lại bỏ sao đành có lẽ tôi điên k...
3.3M 138K 86
150621 - 200322