[ AkaKuro Fanfic ] White Roses

By LynCharlotte268

55.8K 4.9K 769

Lại thêm một fic mới =w= Mong mọi người thích ~ More

Chương II
Chương III
Chương IV
Chương V
Chương VI
Chương VII
Chương VIII
Chương IX
Chương X
Chương XI
Chương XII
Chương XIII
Chương XIV
Chuyên mục lảm nhảm
Tóm tắt sơ qua để tua truyện
Chương XV
Thông báo nhanh
Chương XVI
Chương XVII
Xì poi
Tuổi thơ của Kuroko
Chuyện bà thím Naomi
Kỷ niệm sinh nhật wattpad
Chương XVIII
Ra mắt người thừa kế
Chương XIX
Chương XX
Chương 21
CLOSE
Bàn giao nick
Giới thiệu author mới

Chương I

7.5K 376 31
By LynCharlotte268

  Chuyên mục làm nhảm: Fic mới ra lò :3 Mong mọi người sẽ thích. Hi vọng có thể cùng nhau đi đến kết thúc có hậu. Còn về việc mình có đủ dũng cảm để bước tới kết thúc không thì... còn chờ đợi sự nhiệt tình của mọi người! Saa... Bắt đầu thôi nhỉ?
P/s: Fic này dự kiến sẽ có nhiều H. Còn H có được viết hay ko còn từ vào độ lười của tác giả :3 Bánh bèo chong xáng đừng vô nhiaaaaaa >//////<
--------------------------------------------------------
  Hoa hồng trắng. Một loài hoa tinh khiết được bao bọc bởi gai nhọn. Liệu hoa hồng trắng... có thể bị vẩn đục bởi máu đỏ? Liệu cánh hoa trắng có nhuốm màu máu tươi? Đến khi bị chà đạp, bông hoa vẫn đẹp. Hoa hồng trắng... không bao giờ có thể vấy bẩn.

  Chuyện xảy ra khá lâu rồi. Vào... 9 năm trước thì phải? Gia đình Akashi cùng nhau đến một vùng núi nghỉ mát vào mùa hè. Họ sống ở một ngôi nhà nhỏ, tiện nghi theo kiểu nhà cổ ở Nhật trên một ngọn đồi cỏ phủ xanh biếc. Cậu chủ Akashi từ một thành phố sầm uất lần đầu tiên đến với núi đồi nên luôn nghịch ngợm hiếu kỳ với mọi thứ.
  "Mẹ! Mẹ! Con đi chơi nhé!" Akashi chạy ra cửa.
  "Nhớ về sớm nhé! Trưa nay có món con thích đấy!" Bà mẹ hiền dịu đáp vọng lại.
  "Dạ!"
  Chỉ chờ mẹ buông lời, Akashi chạy tót ra khỏi nhà. Lao nhanh trên cánh đồng cỏ có thể cảm nhận từng luồng gió mát đưa theo mùi hoa thơm ngọt ngào. Akashi cảm nhận thấy hơi thở của mẹ thiên nhiên.
  Bịch!
  Akashi vấp ngã, khuôn mặt ngay lập tức 'tiếp xúc thân mật' với mặt đất. Mặt cậu dính đầy bùn đất. Maa... Vẫn vui. Cậu phá lên cười. Đến lúc ngồi dậy chợt nhận ra có ai đó đứng trước mặt mình. Cậu ngước lên để có thể nhìn rõ hơn. Trước mặt cậu là một cô bé mặc bộ váy lanh trắng muốt, có mái tóc lam dài buông xõa xuống vai. Gió thổi từng đợt luồn vào mái tóc mềm mại. Tay cô ôm khư khư một có hoa hồng trắng, mặc cho gai góc đâm vào da thịt. Trên làn da trắng trẻo lốm đốm vết gai đâm, máu ứa ra. Thế nhưng đôi mắt xanh lapis sâu thẳm như nước biển vẫn tỏ ra bình thản, lãnh đạm.
  Cô bé nhìn Akashi một lúc lâu. Một tay giữ lấy bó hoa, một tay đưa xuống trước mặt cậu, ý muốn kéo cậu đứng dậy. Bàn tay thô cứng, dính đầy đất cát tiếp xúc với bàn tay mềm mại. Cô bé bỗng căng mắt nhìn cậu: Tay... ấm quá...
  Một lần nữa, cậu được chiêm ngưỡng kĩ hơn đôi mắt xanh sâu thẳm kia. Đẹp thật.
  "Anou... Cậu bỏ tay ra được chưa?" Cô bé kia bình thản.
  "Ơ... Xin lỗi!" Akashi ngượng ngùng rụt tay lại. "Cậu là..."
  "Kuroko Tetsuya."
  " Tetsuya... Tớ là Akashi Seijuuro."
  " Akashi_kun."
  Akashi nhìn vào bó hoa trên tay Kuroko. Càng nhìn càng thấy xót thương cho đôi tay ngọc ngà của cô bé "Bó hoa đó..."
  "Cho mẹ đấy... Đẹp không?" Kuroko trầm mặc nhìn bó hoa.
  "Không... Ý tớ không phải thế... Nếu cứ ôm chặt như thế, cậu sẽ bị thương nặng hơn đấy. Cậu không đau à?"
  "Không. Có nhiều nỗi đau còn kinh khủng hơn thế mà. Tớ không cảm nhận được nỗi đau nữa. Papa nói tớ phải như thế để mẹ cảm nhận được tớ."
  Phải làm thế để cảm nhận được? Cái định lí ngu ngốc gì vậy? Cha của cậu ấy rốt cuộc là kẻ như thế nào?
  "Đưa đây tớ cầm cho. Chúng ta cùng đi tìm mẹ cậu được chứ? Đừng tự khiến mình bị thương."
  Kuroko do dự mãi mới có thể trao bó hoa về tay Akashi. "Nhẹ nhàng với chúng nhé! Mẹ rất thích những bó hoa hồng trắng."
  Akashi nhận lấy bó hoa, giữ chúng với một sự nhẹ nhàng nhất định, đủ để những chiếc gai sắc nhọn không đâm vào tay mình. Hai đứa trẻ sánh vai nhau đi sâu vào một khu rừng. Khu rừng vắng lặng không hơi người, chỉ nghe tiếng gió xào xạc với hương hoa cỏ.
  "Mẹ cậu sống trong rừng?"
  "Mẹ thích sự yên tĩnh."

  Kuroko dừng chân trước một ngôi mộ đơn sơ chỉ có một gò đất và một bia đá khắc tên.
  Ra là mẹ cô ấy chết rồi...
  Lại đón lấy bó hoa trắng tinh khiết từ vòng tay Akashi, đặt xuống trước bia đá. Cô yên lặng một lúc lâu, cả mái tóc lam và tà váy trắng rủ xuống, tay buông thõng, nhìn chăm chăm vào ngôi mộ nhỏ.
  "Xong rồi! Về thôi!"
  Ra khỏi khu rừng, hai người tách nhau, mỗi người một hướng, tạm biệt nhau và hẹn vào buổi chiều gặp lại.

  "Con về rồi mẹ ơi!" Akashi mở cửa nhà.
  "Đúng giờ đấy! Con trai mẹ có khác! Vào tắm rửa đi rồi ăn cơm." Mẹ cậu từ bếp nói vọng ra.
  Akashi sau khi tắm xong, xuống tầng một thấy bàn ăn được dọn tươm tất. Cả nhà quây quần ngồi ăn. Chợt, Akashi nhớ đến mấy vết thương trên tay Kuroko.
  "Mẹ ơi! Nhà mình có hộp cứu thương không?"
  "Có! Trong phòng bếp ấy! Có việc gì à con?"
  "Không ạ! Tại con đi chơi thấy con mèo bị thương nên muốn cứu."
  "Ừ! Ngoan lắm!"

  Ăn xong, Akashi vội vã xách hộp cứu thương ra khỏi nhà "Con đi đây!"
  "Đừng về muộn!"
  "Dạ!"
  Vẫn tại chỗ cũ, Akashi thấy Kuroko đứng đấy đợi đúng như hẹn.
  "Cậu đợi lâu chưa?"
  "Tớ mới tới!"
  Không báo trước, Akashi túm lấy tay Kuroko. Cô giật mình. Kết quả để lại trên tay Akashi một vết cào.
  "Xin lỗi..."
  "Không sao! Là do tớ không nói trước. Tớ chỉ muốn băng vết thương cho cậu..."
  "Tớ không thích ai động vào mình. Papa nói không cho ai động vào tớ..."
  Lại papa? Cha cô ấy là kẻ độc tài thích chiếm giữ con gái à? Sao cô ấy phải phục tùng papa đến cùng thế?
  "Không sao đâu. Nghe tớ. Đưa tay đây nào..."
  "Um..." Kuroko ngoan ngoãn đưa tay cho Akashi, để cậu băng bó cho mình.

  Mùa hè đã diễn ra như thế. Hai người chơi với nhau rất thân. Cho đến một ngày...
  Một người đàn ông trung niên xuất hiện khi họ đang chơi đùa với nhau trên đồng cỏ.
  "Thì ra mấy ngày nay con hay ra ngoài là để chơi với thằng nhóc này."
  Mặt Kuroko tái mét, không khí chợt u ám, nặng nề. Khi bị cha của mình bế đi, Kuroko gào thét, cố gắng với lấy tay Akashi, đôi mắt ra vẻ cầu cứu.
  Akashi lẻn theo hai cha con về nhà họ và phải chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng. Cha của Kuroko đánh đập đứa con gái của ổng một cách tàn bạo. Từng phát roi vụt xuống, chiếc váy lanh rách một đường, lộ ra lưng trắng muốt nổi bật những vết roi đỏ hằn. Akashi đứng ngoài không biết nên làm gì, chân run. Và cái quyết định hèn hạ nhất cuộc đời cậu, cậu chạy trốn. Và suốt mùa hè còn lại không gặp lại Kuroko, không ra ngoài chơi, chỉ ở nhà.

  "Con chắc không muốn ra ngoài chơi chứ? Hôm nay trời đẹp lắm! Cố gắng tận hưởng đến khi kết thúc kì nghỉ hè đi chứ!"
  "Hôm nay con hơi mệt... Thôi đi ạ."
  Cậu chỉ có thế đến khi mùa hè kết thúc, cậu quay trở về nhà. Bóng hình cô bé tóc lam vận bộ váy lanh trắng đứng trên đồng cỏ xanh mượt chờ cậu vẫn ám ảnh cậu.
  Tớ xin lỗi...

  "Con trai! Đã mang đủ đồ chưa? Khai giảng năm đầu cấp 3 nhớ cố gắng lên nhé con!"
  "Cảm ơn mẹ." Akashi chào tạm biệt mẹ, bước ra khỏi dinh thự nhà Akashi, đi thẳng đến trường.
  Maa... Chuyện đó cũng qua lâu rồi. Tại sao mình vẫn không quên được vậy nhỉ?
  Hắn vừa bước đi vừa nghĩ luẩn quẩn về mùa hè năm đó. Chỉ là do mẹ cậu tìm được một bức hình chụp cậu với một cô bé tóc xanh. Những chuyện xảy ra vào mùa hè đó bỗng ùa về.

  Vừa bước vào trường, đám con gái lập tức bu lấy Akashi, hò hét.
  "Kyaaaaaaaaaaaaaaa! Thiếu gia nhà Akashi kìa!"
  "Thật ư!? Cậu ấy học ở đây à?"
  "Tuyệt vời!!! Aaaaaaaaaa!"
  Hắn nhếch mép cười khinh, vẻ ngạo mạn của một vị vua hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú càng làm các em nữ sinh chết mê chết mệt.
  Thực ra 9 năm kể từ đó, Akashi cũng gặp nhiều con gái rồi. Hiển nhiên cũng có những cô gái tóc lam. Nhưng con gái ai cũng giống nhau cả. Thật dễ nhận thấy họ không phải và không xứng là Tetsuya hắn 9 năm tìm kiếm, tương tư.
  Vút!
  Một bóng người vượt qua mặt hắn. Một mùi hương quen thuộc thoáng qua. Nhưng khi hắn quay lại nhìn, bóng người lập tức tan vào đám học sinh khác.

  Mở đầu tiết học là màn giới thiệu khá quen thuộc với bất kì học sinh năm nhất nào. Từng học sinh sẽ lên, giới thiệu về bản thân mình. Sau khi giới thiệu xong, lớp bắt đầu vào học.
  Xoạch!
  Cửa lớp học mở ra, một nam sinh tóc xanh thản nhiên bước vào. "Xin lỗi thầy. Em đến trễ."
  "Oh! Không sao! Buổi đầu mà! Lên đây giới thiệu về bản thân nào!"
  "Ah... Vâng..." Nam sinh bước lên bục giảng.
  Akashi ngắm nam sinh ấy. Mái tóc xanh, mắt xanh lapis, trắng trẻo, lạnh lùng bình thản. Giống cô ấy lắm nhưng tiếc là không phải con gái rồi. Tóc của cô ấy rất dài.
  "Mình là Kuroko Tetsuya. Sau này mong được giúp đỡ."
  Vừa nghe xong cái tên, Akashi giật mình đến ngã ngửa về phía sau. Cả lớp đổ dồn sự chú ý vào hắn. Hắn ngượng ngùng ngồi dậy. Rồi lại nhìn chằm chằm vào nam sinh có cái tên giống hệt cô bé mình gặp năm xưa kia. Kuroko bình thản ngồi xuống ghế trống ngay cạnh hắn, không chút biểu cảm.

  Giờ nghỉ trưa, Akashi thô bạo kéo Kuroko theo. Kết quả là khi kéo được đến nhà vệ sinh nam, nhồi được nó vào phòng cũng vỏn vẹn hắn bị cào lên tay 6 vết.
  "Cậu muốn gì?! Chúng ta không nên thế này!" Kuroko giãy giụa, gào thét.
  "Yên nào..." Akashi ghì nó xuống.
  Bóp bóp.
  "Eh..."
  "Phẳng lì... Cậu có phát triển thêm chút nào vậy? 9 năm rồi đó." Akashi trơ trẽn bóp ngực Kuroko.
  Kuroko đạp Akashi. Co mình một góc.
  "Biến thái! Quấy rối! Tôi có phải con gái đâu mà có ngực!?"
  Eh... Không phải con gái... Vậy thì...
  Akashi sốc toàn tập khi nhận ra người mà hắn nghĩ là con gái xuyên suốt cả mùa hè và suốt 9 năm qua thực ra lại là con trai.
  "Nhưng... Hôm đấy... Cậu mặc váy... Tóc dài... Con gái... Eh... Eh!!!!!!!!!"
  Kuroko đứng dậy, lạnh lùng gạt Akashi sang một bên "Tôi bận rồi. Không rảnh ở đây giải thích cho cậu nghe. Từ hôm nay... chúng ta coi như chưa từng biết nhau đi."
  Akashi cảm thấy thật sự nóng mặt.
  Dám thái độ với đế vương ta ư? Sau bao năm gặp lại còn ra vẻ à? Ta sẽ ép ngươi phải nhìn ta bằng được!

Continue Reading

You'll Also Like

301K 26.8K 68
Truyện đã hoàn: 57 chương + 9 ngoại truyện + HE. --- Không phải tổng tài ác ma và tiểu kiều thê của anh ta, ở đây chỉ có siêu phẩm bom tấn kể về cuộc...
78.8K 3.6K 10
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
248K 26.2K 74
Truyện đã hoàn: 71 chương + 1 ngoại truyện + HE. Chiếm hữu dương quang công x Lạc quan dễ thương thụ. Truyện dựa trên giả thuyết: Nếu Gemini và Fourt...
44.1K 3.5K 15
Toàn bộ chỉ là tưởng tượng của tác giả, có một số câu chuyện dựa theo tình huống thật của hai anh.