Quan Kỳ Bất Ngữ

By YoungRanJung

569 2 0

Đạo Mộ Bút Ký đồng nhân Tác giả: _type_oemga X 三品不良 Giới thiệu: (đồng nhân đam mỹ) Mùa thu năm 2015, một ngọn... More

MỞ ĐẦU - KỲ NGỘ
KỲ NGỘ 01: Gặp lại Tề Thiết Chuỷ
Kỳ Ngộ 02 : Bất Tử
KỲ NGỘ 03: Băng Cốc
KỲ NGỘ 04: Tề Vũ
KỲ NGỘ 05: Đội khảo cổ Tây Sa
KỲ NGỘ 06: Ăn ý
KỲ NGỘ 07: Lập trường
KỲ NGỘ 08: Đếm ngược bốn ngày
KỲ NGỘ 09: Trong mộ
KỲ NGỘ 10: Đàm phán
KỲ NGỘ 11: Đồng hành
KỲ NGỘ 12: Chia tách
KỲ NGỘ 13: Điều dưỡng
KỲ NGỘ 14: Thời điểm thiếu tín nhiệm nhất
KỲ NGỘ 15: Vô Lực
KỲ NGỘ 16: Sơ hở
KỲ NGỘ 17: Đột biến
KỲ NGỘ 18: Ngày thứ tư
KỲ NGỘ 19: Xung đột
KỲ NGỘ 20: Liên Hoàn
KỲ NGỘ 21
KỲ NGỘ 22: Chương cuối
Chương 23: Cố nhân
Chương 24: Cố sự
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33:
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42:
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Vĩ Thanh
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
3. Khởi Vực 16
3. Khởi Vực 17
3. Khởi Vực 18
3. Khởi Vực 19
3. Khởi Vực 20
Lảm nhảm
Thông báo drop :)

Chương 43

3 0 0
By YoungRanJung

Tôi theo bản năng gật đầu, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, Trương Thi Tư vốn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, "Khởi Linh, anh có phải đã nhớ ra chuyện trước kia rồi không?"

Nghe vậy, lòng tôi khẽ động, nhưng lại thấy Muộn Du Bình lắc đầu, "Không... chỉ biết những thứ này thôi."

Xem ra hắn vẫn như lúc phát bệnh ở vẫn ngọc, không quên kiến ​​thức và kỹ năng, nhưng những chuyện xảy đã ra đều quên hết sạch. Bởi vì tôi từng thấy hắn mất trí nhớ nên cũng không thấy lạ, nhưng Trương Thi Tư thì khác, cô cau mày khó hiểu.

"Những tri thức mà anh nói hiện tại ở bổn gia đã không có ai biết nữa rồi... Đáng tiếc..." Vừa nói, nàng lại đưa ra thanh đao, "Vậy anh có ấn tượng gì với đồ án này không?"

Muộn Du Bình cầm lấy đao, nhìn chằm chằm vào dấu ấn khắc trên đó, cau mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó không chắc mà nói: "Tôi đã nhìn thấy loại dao này, đồ đằng cũng rất quen. Chắc ... nó là ..."

Đột nhiên, tôi thấy ánh sáng trong mắt của Muộn Du Bình bị phân tán gần như biến mất, giống như hắn sau khi mất trí nhớ. Tôi thậm chí còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, chỉ hét lên theo phản xạ, túm lấy hắn và lắc mạnh, ánh mắt Muộn Du Bình đột nhiên chuyển động, nhìn tôi và nói: "Cái gì?"

Tôi vẫn chưa bình ổn được tâm tình, sau khi chắc chắn rằng hắn đã trở lại bình thường, tôi thở dài, "Vừa rồi anh mất tập trung, anh..."

"Đừng nghĩ nữa! Dù sao tất cả đều đã qua rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích." Trương Thi Tư chộp lấy thanh đao và nói với tôi: "Cậu nói có đúng không, Tiểu Tề?"

Tôi gật đầu rồi cầm lấy thanh đao nói: "Ừ, nếu anh nhớ ra điều gì thì hãy nói cho chúng tôi biết. Tạm thời tôi sẽ giữ thanh đao này. Chúng ta vào trong trước đi."

Trương Thi Tư cũng gật đầu liên tục, mang cho tôi một miếng vải sạch, bọc đao rồi cất vào ba lô. Tôi lôi kéo Muôn Du Bình bàn bạc kế hoạch hành động tiếp theo với Toàn thúc.

Dù là thảo luận nhưng thực ra cả ba chúng tôi đều không tập trung, đặc biệt là Muộn Du Bình đang cúi đầu suy nghĩ, có lẽ một chữ cũng chẳng nghe vào. Tôi cứ liếc nhìn hắn, nhưng may mắn hắn không có những triệu chứng như vừa rồi nữa. Đang suy nghĩ, Trương Thi Tư bỗng nhiên chọc nhẹ tôi, trầm giọng nói: "Sợ rằng đó là báo hiệu của thất hồn chứng. Hình vẽ đó có liên quan đến ký ức cơ bản của Khởi Linh, đừng để anh ấy nghĩ về nó nữa. "

Đó là điều tôi sợ. Hắn quả thực đã mất trí nhớ sau chuyện này, chẳng lẽ không có gì ngoài ý muốn mà là đúng lúc bệnh của hắn sắp phát tác? Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ để mắt đến anh ấy, không để anh ấy xảy ra chuyện gì đâu."

Mọi việc đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi. Tôi bắt đầu hối hận. Nếu năm đó tôi không có định kiến mà chịu chú ý nghiên cứu thì đã sớm chú ý tới con hống đó rồi. Con vật huyễn tưởng này là thú cưỡi của Quan Âm, cũng khá nổi tiếng ở Nepal - nơi tin vào Phật giáo, lúc đó tôi chỉ tập trung điều tra những vấn đề liên quan đến Mã gia mà không ngờ rằng sau đó không thể là được tìm thấy thông tin về Hống ở Trung Quốc, cũng có thể liên quan đến Nepal.

Tôi luôn tự hào về khả năng liên tưởng và trực giác của mình, nhưng không ngờ mình vẫn rơi vào tình trạng này.

Quá không đủ nỗ lực rồi.

Tôi đã làm cái quái gì vài năm trước năm 2015? Thật không thể tin được, tôi tưởng mình đã làm tất cả những gì có thể và chỉ chờ đến ngày ước định nhưng giờ nghĩ lại, có vô số việc phải làm, hối hận cũng đã muộn.

Có lẽ những gì tôi làm vốn đã có vấn đề, hoặc là tôi sống an ổn qua ngày thật tốt, hoặc là truy đuổi tới cùng, kết quả cái gì cũng không làm tốt, chỉ bị động báo oán chời đợi hết mười năm.

Nghĩ tới đây, tôi chợt cảm thấy vài phần bất an. Có phải tôi đã quên làm điều gì đó mà nhất định phải làm? Chắc chắn là có, chỉ đến khi có sai sót lớn thì mới có sơ hở, sẽ là ở đâu?

"Vậy thì quyết định vậy đi, mọi người xuất phát."

Lời nói của Toàn thúc đánh thức tôi khỏi trầm tư, tôi nhận ra mọi người đã đứng dậy rồi, tôi hít một hơi, gạt bỏ những cảm xúc rối bời, chen lấn ra khỏi hang nhỏ cùng mọi người.

Phần hang nhỏ này giống như cổ của một chiếc bình, hẹp không cân xứng so với ruột núi khổng lồ rỗng tuếch. Chỉ khi đi ra ngoài hoàn toàn, mới có thể thực sự nhìn thấy toàn bộ Trương Gia Cổ Lâu.

Mặc dù tôi đã từng nhìn thấy diện mạo của cổ lâu trước đây, nhưng khi lại gần và nhìn nó tầm nhìn hoàn toàn bị chiếm giữ, tôi vẫn không khỏi bị ấn tượng bởi cảm giác ngột ngạt to lớn. Cả đội hỗn loạn trong vài giây rồi mới bình tĩnh lại. Không biết những người khác cảm thấy thế nào khi nhìn thấy những thành tựu to lớn của tổ tiên, nhưng nhìn vẻ mặt của họ, thay vì tán thán và sùng bái thì càng bối rối và khẩn trương về tương lai bất định nhiều hơn.

Thật ra, tôi còn lo lắng hơn họ vì tôi phải chịu trách nhiệm cho chuyến phiêu lưu tiếp theo. Mạng sống của Muộn Du Bình và nhưng người Trương gia này, tổng cộng là mười một người, giờ đang nằm trong tay tôi.

Khác với lần trước đến đây, cánh cửa gỗ mục nát vẫn còn khóa chặt và phủ một lớp bột kiềm dày. Chúng tôi đeo mặt nạ phòng độc ở cửa, sau đó hai người mở đường đẩy cánh cửa đã bám bụi nhiều năm, bóng tối sâu thẳm nhanh chóng rút lui dưới ánh đèn của chúng tôi.

Tôi chỉ đạo mọi người hành động theo trí nhớ của mình và nhanh chóng vượt qua bốn tầng đầu tiên một cách suôn sẻ.

Không ai quan tâm đến bức tượng rùa, mộ tập thể ở tầng 4 cũng chỉ khiến họ dừng lại trong thoáng chốc. Không ai tỏ ra ngạc nhiên, ai cũng chỉ im lặng bước đi, chắc họ cũng biết gia đình mình có truyền thống mai táng như vậy, tôi đành phải từ bỏ ý định điều tra sâu hơn những ngôi mộ đó.

Cho đến tầng năm, nhịp tim của tôi dần dần tăng tốc.

Đây là nơi lần trước tôi tìm thấy Muộn Du Bình, tôi không có thời gian để điều tra tình hình ở tầng năm, cũng không biết còn có cơ quan nào khác hay không, từ đây trở đi, tôi đã đứng ở cùng độ cao với bọn họ.

Tôi làm động tác tạm dừng và tháo mặt nạ ra.

Bởi vì càng lên cao, việc bảo quản cửa ra vào và cửa sổ càng tốt, ở đây không còn nhiều bột kiềm, nếu tiếp tục đeo vật cản này có thể sẽ gây nguy hiểm.

Sau khi họ làm theo, tôi nhìn cầu thang đi lên lầu, thở dài nói: "Từ giờ trở đi, tôi không biết tình huống ở trên đó nên chúng ta phải cẩn thận".

"Không thành vấn đề, tới đây đã cảm ơn cậu rất nhiều." Toàn thúc nắm lấy tay tôi lắc lắc, sau đó chỉ vào Trương Thi Tư rồi dẫn mấy người đi về phía trước.

Thấy ông ta thật sự muốn giao tôi cho một cô gái chăm sóc, tôi cười khổ, đành phải đi theo phía sau, cẩn thận lắng nghe. Những gì họ nói khá rời rạc, không có gì ngoài phân tích cơ quan và cách bố trí của tòa nhà, vì còn dùng ám ngữ nên tôi nghe rất tốn công, phải mất một lúc tôi mới hiểu được một chút. Có vẻ như tòa nhà này có số tầng không bằng bên ngoài, trông rất cao, phía trên còn lắp đặt một phòng cơ quan lớn.

Continue Reading

You'll Also Like

37.9K 4K 39
Hieuthuhai - anh Atus hay gáy lắm , nên mình phải gồng để làm chỗ dựa cho ảnh Atus - Híu , Híu , cíu anh Híu
46.9K 5K 39
có hai người dễ thương yêu nhau
3.4M 194K 49
Jeon Jungkook cậu thật quá đỗi ngu ngốc khi mà lại đi coi trọng cái tên Kim Taehyung kiêu ngạo, coi trời bằng vung đó. Cậu dại khờ la...
40.3K 6.7K 14
bỗng một ngày nọ đặng thành an nghe được tiếng lòng của đội trưởng nhà nó