KỲ NGỘ 18: Ngày thứ tư

3 0 0
                                    

Ngày thứ 2 buổi chiều, cửa vừa mở tôi liền đi ra, quả nhiên, tôi nhìn thấy Hoắc Linh đang ngồi trong góc với mái tóc bù xù, cánh tay đầy vết bầm tím, một nửa khuôn mặt sưng tấy đến biến dạng. Văn Cẩm ở bên cạnh cô ta, nhìn thấy tôi tiến đến đứng dậy chắn trước mặt.

"Tôi muốn nói chuyện với cô ấy" Tôi chỉ Hoắc Linh nói.

Văn Cẩm quay đầu nhìn một cái, thấy Hoắc Linh không có ý phản đối, mới lùi lại vài bước. Khoảng trống chỉ có ba người chúng tôi, xem ra người bất tử cuối cùng cũng biến mất rồi.

"Cô vẫn ổn chứ?"

Hoắc Linh cười nói: "Anh nhìn đi?"

Nụ cười của cô ấy rất thê lương, tôi không biết nên nói gì mới tốt, thở dài nói: "Cô không nên hấp tấp như vậy"

Hoắc Linh lại cười, "Các anh vẫn không muốn hợp tác sao?"

"Có chút vấn đề..." Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện không có kết quả với Muộn Du Bình tối qua, cũng không biết nên giải thích như thế nào, "Sự tình không đơn giản như cô nghĩ, chúng tôi có tính toán khác, lúc thích hợp chắc chắn sẽ ra tay."

"Lúc thích hợp?" Hoắc Linh cười một tiếng, dù bây giờ nhìn cô ta rất thảm hại, vẫn mang lại cho người ta một cảm giác tuyệt mỹ, "Đợi khi tôi và Văn Cẩm đều chết sao? Các người quá coi trọng chính mình rồi, Gia Cát Lượng cũng chỉ được mời có ba lần, tôi ba lần cũng không mời được các anh...bỏ đi, dù sao cũng không còn thời gian nữa rồi, anh đến đồng tình tôi còn không bằng tự lo cho chính mình đi, ai cũng đừng quản ai, ai đào mệnh người đó đi."

Nói xong cô đứng dậy đi về phía bên kia của khoảng trống bên kia sân, Văn Cẩn vô cảm liếc nhìn tôi, dùng tay chỉ chỉ tôi, biểu thị cách bọn họ xa chút. Tôi căn bản không biết nên nói gì, đương nhiên cũng sẽ không đuổi theo tự tìm rắc rối, chỉ đành đứng nhìn bọn họ, trong lòng nhịn đến khó chịu.

Tôi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cứ tiếp tục như vậy, Hoắc Linh nhất định sẽ biến thành cấm bà, Văn Cẩm cuối cùng cũng sẽ thi hóa rồi biến mất trong vấn ngọc, Muộn Du Bình sẽ bị đem đi làm mồi câu, Tề Vũ giả là tôi càng không biết kết cục sẽ bi thảm như thế nào. Nhất định phải làm gì đó, nhưng hiện tại tôi có thể làm gì?

Nhất định phải dựa vào Muộn Du Bình sao?

Hoắc Linh nói đúng, nếu mỗi ngày một người, qua hôm nay là đến lượt chúng tôi rồi, nhưng tại sao lại có thứ tự rõ ràng như vậy? Nếu tôi đang lên kế hoạch cho một vụ giết người hàng loạt, nhất định không bị ràng buộc bởi phương pháp và thời gian, còn sẽ tìm mọi cách để quấy nhiễu hướng điều tra của cảnh sát, trừ khi tôi muốn dùng phương pháp này để truyền đạt một thông tin nào đó.

Là cái gì chứ? Là uy hiếp hay đang ám thị chúng tối?

Bất kể thế nào, bốn ngày an toàn nhất đã trôi qua rồi. Tôi nhìn quanh không gian mở hình ngũ giác bất thường này. Tòa nhà lớn nhất ở phía đông là viện nghiên cứu, bên cạnh là ký túc xá, đều có cửa sắt kín đáo. Lão Đặng ở đó, mỗi ngày đều sẽ mang người đến tuần tra một lần. Chúng tôi đang ở tòa nhà cũ nhất, chỉ một số phòng đã được cải tạo, những phòng khác rõ ràng đã không được sử dụng trong nhiều năm. Phần lớn thậm chí cửa sổ cũng không còn nguyên vẹn.

Quan Kỳ Bất NgữHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin