Quan Kỳ Bất Ngữ

By YoungRanJung

460 2 0

Đạo Mộ Bút Ký đồng nhân Tác giả: _type_oemga X 三品不良 Giới thiệu: (đồng nhân đam mỹ) Mùa thu năm 2015, một ngọn... More

MỞ ĐẦU - KỲ NGỘ
KỲ NGỘ 01: Gặp lại Tề Thiết Chuỷ
Kỳ Ngộ 02 : Bất Tử
KỲ NGỘ 03: Băng Cốc
KỲ NGỘ 04: Tề Vũ
KỲ NGỘ 05: Đội khảo cổ Tây Sa
KỲ NGỘ 06: Ăn ý
KỲ NGỘ 07: Lập trường
KỲ NGỘ 08: Đếm ngược bốn ngày
KỲ NGỘ 09: Trong mộ
KỲ NGỘ 10: Đàm phán
KỲ NGỘ 11: Đồng hành
KỲ NGỘ 12: Chia tách
KỲ NGỘ 13: Điều dưỡng
KỲ NGỘ 14: Thời điểm thiếu tín nhiệm nhất
KỲ NGỘ 15: Vô Lực
KỲ NGỘ 16: Sơ hở
KỲ NGỘ 17: Đột biến
KỲ NGỘ 18: Ngày thứ tư
KỲ NGỘ 19: Xung đột
KỲ NGỘ 20: Liên Hoàn
KỲ NGỘ 21
KỲ NGỘ 22: Chương cuối
Chương 23: Cố nhân
Chương 24: Cố sự
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 31
Chương 32
Chương 33:
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42:
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Vĩ Thanh
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
3. Khởi Vực 16
3. Khởi Vực 17
3. Khởi Vực 18
3. Khởi Vực 19
3. Khởi Vực 20
Lảm nhảm
Thông báo drop :)

Chương 30

4 0 0
By YoungRanJung

Sau khi bay thẳng đến Nam Ninh, chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau chúng tôi khởi hành đi Ba Nãi. Tôi tưởng người phụ trách hoạt động này sẽ là Trương Hải Khách, không ngờ trước khi lên đường, hắn lại báo cho tôi biết sẽ chia thành hai đường, tôi và Trương Thi Tư tới doanh địa chờ Muộn Du Bình, hai anh em hắn sẽ chờ ở đây.

Hắn nói với tôi, trên danh nghĩa hắn thuộc phân gia, không có tư cách tiến vào phạm vi bổn gia, vì vậy từ đây trở đi, trừ tôi ra, thành viên đội ngũ chỉ toàn tinh anh của bổn gia.

Đối với tộc quy của Trương gia, tôi tất nhiên không có tư cách nhiều lời, cùng với Trương Thi Tư một thân quân trang tới bãi đậu xe, từ xa đã nhìn thấy hai chiếc xe Jeep đỗ cạnh nhau. Một người đàn ông trung niên mặc quân phục đang phát biểu động viên một đội mười người, trên vai đính hai hàng ba ngôi sao, vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc không có một tia buông lỏng, nói không nhanh không chậm, bình hòa mà không kém phần uy nghiêm.

"...phải nghe lệnh cấp trên, hành động phối hợp, linh hoạt và quyết đoán khi xử lý các tình huống khẩn cấp, đảm bảo không có thương vong, không ai bị bỏ lại. Các đồng chí có làm được không?"

Mọi người có mặt lập tức đứng nghiêm, đồng thanh hô: "Có!"

Tôi choáng váng, bước chân dưới chân cũng chậm lại. Nói thật, tuy trước đây tôi thường xuyên xuống mộ nhưng tôi chưa bao giờ gia nhập một đội chính thức như vậy, nhìn bộ dáng nghiêm túc của họ, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Người đàn ông trung niên gật đầu, Trương Thi Tư vội vàng kéo tôi đến đứng vào cuối hàng.

"Sau đây là những gì cá nhân tôi muốn nói với bạn -" nói đến đây, người đàn ông trung niên dừng lại, thần tình cũng nhẹ nhàng hơn một chút, "các bạn đều biết chuyến đi vào núi này có ý nghĩa rất lớn, là một hành trình gian khổ và đầy rẫy nguy hiểm. Nhiệm vụ của Trương gia phải do chính Trương gia đảm trách, vậy nên trong đội hành động của chúng ta không có người ngoài tham gia. Các bạn đều là những người ưu tú của gia tộc, hãy nhớ, không chỉ với tư cách là những người lính, mà còn là con cháu nhà họ Trương, chúng ta chiến đấu vì danh dự của Trương gia. Sống chết có số, tôi hy vọng có thể trở về trong chiến thắng cùng tất cả các bạn. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói."

Không cần quay lại nhìn tôi cũng biết được vẻ kiên quyết trên khuôn mặt của những người khác, cảm thấy một cảm giác bi tráng mà trước đây tôi chưa từng có. Đội ngũ này có lẽ toàn quân đã bị tiêu diệt, tôi chưa bao giờ nghe được tin tức gì về họ. Mặc dù trước đây tôi rất ghê tởm khi nghe Trương Hải Khách nói về kế hoạch của họ, tôi đã tận mắt chứng kiến ​​​​họ sẵn sàng hy sinh tộc nhân của mình để đạt được mục tiêu, nhưng tôi không thể không khâm phục quyết tâm của họ.

Trên thực tế, chẳng phải họ cũng giống Muộn Du Bình sao? Họ đều là một lũ ngốc liều mạng vì sứ mệnh của mình.

Nhưng tôi thực sự muốn giúp họ.

Người sĩ quan trung niên chắp tay sau lưng kiểm tra từng người ở phía trước của đội, khi đến trước mặt Trương Thi Tư, ông ta dừng lại, chỉnh lại mũ cho cô ta, rồi trầm giọng nói: "Hãy sử dụng tất cả những gì cô học được, đừng làm tôi thất vọng."

Trương Thi Tư không trả lời mà chỉ chào ông ta theo nghi thức quân đội. Ông ta nở một nụ cười hài lòng, sải bước đến gần tôi và nói: "Đồng chí Tề Vũ, phần còn lại tôi giao cho đồng chí."

Mặc dù rất xúc động trước những gì nghe được nhưng tôi vẫn hoàn toàn ở trong trạng thái người ngoài, đột nhiên bị cue, tôi bối rối. Tôi có thể nói gì? Đây là đang muốn làm tôi xấu mặt à? Nhưng mọi người có mặt đều hướng sự chú ý về phía tôi, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiến lên một bước.

"Các vị, chuyến đi Trương Gia Lâu này sẽ đến Ba Nãi. Chúng ta...chúng ta sẽ gặp Trương Khởi Linh trước, sau đó sẽ quyết định kế hoạch hành động cụ thể. Chúng tôi cũng mong các bạn hợp tác toàn diện." nói tới đây tôi đã chẳng còn gì để nói rồi, nhưng thấy mọi người vẫn đứng yên, viên sĩ quan trung niên cũng không có ý định lên tiếng, đành phải tự tiện nói thêm: "Giải tán, chúng ta phải xuất phát rồi."

Sau khi lên xe, Trương Thi Tư tự giác ngồi xuống cạnh tôi, đưa cho tôi một tập hồ sơ, sau đó chỉ vào viên sĩ quan trung niên ngay trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: "Ông ấy là đội trưởng của đội này, chú Toàn. Đã ở Ba Nãi nhiều năm và biết rất rõ địa hình cũng như các tổ chức gần đó."

Vừa nghe chúng tôi nói, chú Toàn quay lại nhìn chúng tôi, mỉm cười chào tôi. Từ biểu hiện của ông ấy, tôi đánh giá rằng ông ta là loại người dễ đối phó liền thở phào nhẹ nhõm. Đôi khi một người lãnh đạo hợp lý còn quan trọng hơn một nhóm tinh anh xuất sắc, nếu đồng minh mạnh thì cơ hội chiến thắng sẽ lớn hơn.

Mở tài liệu mới lấy được ra, hóa ra là bản tổng quan khảo sát và bản đồ khu vực, có thể thấy rõ ngôi làng hình kỳ lân và các tòa nhà dưới nước còn lại cũng như nhiều dấu hiệu khác nhau về các cơ quan. Lúc đầu, tôi định đọc nó khi đang ngồi trên ô tô, nhưng chưa đi được bao xa, mắt tôi đã bị đánh bại bởi đường xá gập ghềnh.

Trương Thi Tư nói đùa với tôi một lúc cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cứ như vậy chúng tôi mơ mơ hồ hồ đi qua vài thị trấn, con đường rõ ràng ngày càng hẹp hơn, dấu vết hoạt động của con người dần biến mất giữa các đỉnh núi hai bên.

Những lúc như thế này, tôi luôn nghĩ con người sinh tồn thật không dễ dàng. Trong những ngọn núi không thể tiếp cận đó, thực ra có những con người đã sinh sống và phát triển hàng trăm nghìn năm, ban đầu họ là ai và khi bước vào họ đã có suy nghĩ gì? Thoát khỏi chiến tranh? Trốn tránh kẻ thù? Thà cùng sói, côn trùng, hổ, báo tranh giành không gian cũng phải trốn tránh, cuối cùng vẫn gặp nhân họa sao?

Ba Nãi nằm trong vùng nội địa của núi Thập Vạn Đại Sơn, giao thông bây giờ không khá hơn so với hai mươi năm sau, về cơ bản nó là một con đường đất do người đi bộ tạo thành, khi ô tô đến nơi không thể lái được, mọi người xuống xe đi bộ, tới tối mới đến nơi.

Trong làng có ít nhà gỗ hơn tôi nhớ, nhưng cách bố trí nhìn chung không khác biệt nhiều. Ở một nơi xa xôi như vậy, thời gian dường như đã ngừng trôi, huống chi là hai mươi năm, có lẽ một trăm năm trước cũng chẳng khác là mấy.

Chúng tôi nghỉ ngơi trong làng một đêm và đến doanh địa cạnh Cổ lâu vào ngày hôm sau. Nhưng xét về mặt doanh trại, quy mô ở đây lớn hơn Dao Trại rất nhiều, những ngôi nhà trọ sơn màu ngụy trang và cột ăng ten cao giữa tán cây, đèn sáng rực rỡ và máy phát điện gầm rú, so với những thị trấn nhỏ trên đường kia còn hiện đại hơn.

Lúc này tôi mới hiểu tại sao khi chúng tôi đến đây lại có những khoảng trống bên hồ, hóa ra tất cả đều còn sót lại sau khi những gian phòng này bị phá bỏ.

Chắc Muộn Du Bình đã lấy được thứ mình muốn rồi phải không? Nhìn mặt hồ tĩnh lặng, tôi không khỏi nghĩ đến Bàn Tử và Vân Thải, cũng như những bài hát và tiếng cười của cô ấy. Tôi đã không ở đây từ năm 2004. Liệu giữa tôi bây giờ và tôi trong quá khứ là một khoảng cách hai mươi năm hay là một vách ngăn không thể nào xuyên qua được?

Nếu tôi chưa bao giờ biến mất, tôi có nên đến một lần nữa vào năm 2004 để gặp lại chính mình không?

Nghĩ tới đây, tôi cười khổ, vô thức chạm vào ngôi nhà trước mặt. Tôi nhớ nơi chúng tôi cắm trại năm 2004, ngay dưới ngôi nhà này.

"Sao rồi? Phương hướng ở đây không tốt sao? Thấy cậu khá thích, vậy cậu ở gian này đi."

Quay lại thì thấy Trương Thi Tư đã thay quần áo thường ngày màu đen, cầm hai quả táo đi về phía tôi.

Continue Reading

You'll Also Like

52.8K 4.9K 37
Fic vô tri Bối cảnh trường đại học Ooc, nói tục Đọc kỹ lưu ý trước khi vô fic nha mấy bồ iu
197K 7.4K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
2.9K 155 20
Tác giả: Vô cùng vô tận là nỗi buồn ly biệt Giới thiệu: "Đào hoa sát". Nói đơn giản, chính là một người có số đào hoa đặc biệt tràn đầy, tràn đầy tới...
8.7K 637 51
Tác giả: Hảo đại nhất chỉ chiết nhĩ căn. Nguyên tác: Husky và sư tôn mèo trắng của hắn - Nhục Bao Bất Cật Nhục. Couple: Nhiên Vãn. Số chương: 51 Chươ...