[BHTT/HOÀN] Trọng sinh chi cù...

By Motminhlangnghe

169K 10.1K 433

Hán Việt: Trọng sinh chi dữ quân tư thủ Truyện này còn có tên là "Như Quân" đạo sĩ x công chúa Tác giả: Vu Ho... More

Văn án
QUYỂN 1: CẮT KHÔNG ĐỨT, GỠ RỐI HƠN
Chương 2: Nương tử bị thương ở chỗ xấu hổ
Chương 3: Đây có được xem là khinh bạc?
Chương 4: Nhập cốt tương tư tri bất tri?
Chương 5: Rèm châu cuốn, lầu ngọc trống
Chương 6: Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng
Chương 7: Đình không khách tán người về tẫn
Chương 8: Một máy chèo xuân một chiếc thuyền
Chương 9: Trong mộng không biết thân là khách
Chương 10: Đêm nay thích thú đến gặp nàng
Chương 11: Đầu quả tim là người loạn tâm ta
Chương 12: Ta biết quân ưu, quân không biết
Chương 13: Lâm phong yếm yếm dạ tiệm tiệm
Chương 14: Thiếu niên bạch kiểm Lý Nhược Quân
QUYỂN 2: MỘNG HOA ĐÔNG KINH, TRỜI XUÂN VÌ AI
Chương 16: Xưa nay không phải trưởng không lập
Chương 17: Con vợ lẽ không tránh khỏi dị tâm
Chương 18: Nguyễn Lang hà cớ gì không về
Chương 19: Thanh sơn tú thủy cũng như quân
Chương 20: Kim ốc tu thành trữ A Kiều
Chương 21: Hoa kiến kỳ tổng giác phong lưu
Chương 22: Gặp lại người nụ cười doanh doanh
Chương 23: Tam công chúa dung mạo đẹp nhất
Chương 24: Người ngọc đã vội rời đi
Chương 25: Xưa nay y thuật tẫn thông thiên
Chương 26: Từ biệt một ngày như cách ba thu
Chương 27: Vì ai mà đến vì ai mà về
Chương 28: Tương tư, tương kiến tri hà nhật?
Chương 29: Hoa gần lầu cao thương tâm khách
Chương 30: Người người đều nói nàng ăn chơi
Chương 31: Chúng mạc tri hề dư sở vi
Chương 32: Ta chỉ vì nàng mà dừng lại
Chương 33: Tứ Lang và Tam Nương Cố thị
Chương 34: Vô tình nhất là nhà đế vương
Chương 35: Vì ai mà xuất kiếm
Chương 36: Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm [Khoá]
Chương 37: Ưng chiếu ly nhân trang kính đài
Chương 38: Từ xưa hồng nhan đều bạc mệnh
Chương 39 Chỉ nguyện vì nàng xuống cửu tuyền
Chương 40: Thiên ngoại hữu thiên tự hữu nhân
Chương 41: Đa tình tự cổ nan di hận
Chương 42: Kỳ thiện yên tri kỳ nhân ác
Chương 43: Nhãn ba tề động bị nhân sai
Chương 44: Nhu tình một tất hoá vạn đau thương
Chương 45: Trộm gà không thành còn mất nắm gạo
Chương 46: Tam Nương có phong phạm của Thái Tông
Chương 47: Muốn dạy người khác trước phải xem lại mình
Chương 48: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng
Chương 49: Tất cả quân thần cùng hiến tế
Chương 50: Trường hận nhân tâm bất như thuỷ
Chương 51: Thế gian chỉ có nhân tâm ác
Chương 52: Hoa chỉ nở khi gặp đúng người
Chương 53: Ngọc không mài không thành đồ vật
Chương 54: Không biết Lư Sơn chân diện mục*
Chương 55: Nhất mộng ngàn năm tỉnh thời không
Chương 56: Núi sông đồ một sợi quang
Chương 57: Tình này chẳng thể khuây nguôi*
Chương 58: Chu Công di huấn tứ hải triều
QUYỂN 3: MINH ĐẠI TẠM DI HIỀN, BẠCH Y KHANH TƯƠNG
Chương 60: Tỉnh Nguyên tài mạo song toàn
Chương 61: Bảng vàng kỳ vọng
Chương 62: Ngấn lệ hỏi hoa hoa không đáp
Chương 63: Loạn hồng trần phi quá thu thiên khứ*
Chương 64: Tình nàng ý thiếp có cùng thế chăng?
Chương 65: Lạ là gió xuân bị người đoán
Chương 66: Một tấc tương tư muôn vạn sầu
Chương 67: Mà đôi lứa hẹn thề sống chết có nhau*
Chương 68: Nguyện phàn cô phong tranh siêu quần xuất chúng
Chương 69: Phò mã của Huệ Ninh công chúa
Chương 70: Việc vui không ngại nhiều
Chương 71: Hôn sự của Đinh phủ và Tiền phủ
Chương 72: Đại ẩn kim môn là trích tiên
Chương 73: Tôn ti trưởng ấu chỉ kém trưởng thứ
Chương 74: Tứ cô nương và Lý Thiếu Hoài
Chương 75: Vì ai nên nỗi thân tiều tụy
Chương 76: Phù dung tịnh đế đến ngày khai hoa
Chương 77: Toán lai nhất mộng phù sinh
Chương 78: Thánh chỉ hạ liền thành phu thê
Chương 79: Khả yếu kim phong ngọc lộ thì
Chương 80: Hôn ước còn gọi là khế ước
Chương 81: Nắm tay nhau cả đời không rời
Chương 82: Mới đến nơi lòng người hiểm ác
Chương 83: Tuyệt nghệ như quân thiên hạ thiếu
Chương 84: Tình yêu sâu đậm nhất là niềm tin
Chương 85: Cảnh còn người mất chớ nhắc chuyện xưa
Chương 86: Sau kết hôn hoà thuận mà sinh tình
Chương 87: Sinh con như dạo một vòng quỷ môn quan
Chương 88: Một sớm mai đi về hướng Tây
Chương 89: Thế gia chỉ cầu gia đạo bình an
Chương 90: Nàng chỉ là phu quân của ta
Chương 91: Diệp diệp thanh thanh là biệt ly
Chương 92: Lý Lang y thuật đắc nhân tâm
Chương 93 Hồi đáp cho câu từ biệt thê lương
Chương 94: Một khúc tái ngoại kiêu hùng
Chương 95: Kim Lăng cố quốc bất kham hồi
Chương 96: Xưa nay hiển đạt đều tịch mịch
Chương 97: Đông song phát bạch sơ tuyết lai*
Chương 98: Bão tuyết đến từ phía Đông
Chương 99: Nước sông Hoàng Hà đến từ trời cao
Chương 100: Tiếng trống vang là tiếng sấm cuối trời
Chương 101: Một dòng xuân thủy chảy về Đông
Chương 102: Đêm về lạnh lẽo không có nàng
Chương 103: Khó gặp mà cũng khó xa
Chương 104: Ngộ nhập phong trần tình quy xử
Chương 105: Nến đỏ thắp lên lại là nến trắng
Chương 106: Dân gian kị tin đồn người chết
Chương 107: Lão Đạo sĩ lại là phò mã
Chương 108: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi*
Chương 109: Chỉ nói chuyện nhà như bá tánh bình thường
Chương 110: Chỉ nguyện một đời bình an
Chương 111: Tướng môn Tào gia và phò mã
Chương 112: Phò mã cũng là y giả
Chương 113: Thoa đầu phượng gia khanh hữu lệ
Chương 114: Sinh ra đã là giai nhân như ngọc
Chương 115: Ba người đối diện không phải diễn
Chương 116: Kính lí giai nhân phó phấn mang*
Chương 117: Công mã mạc tẩu tu sát tặc*
Chương 118: Mỗi cuộc xuất chinh đều cực khổ
Chương 119: Tâm chi chí giai vi sở ái*
Chương 120: Tìm được đường sống từ chỗ chết
Chương 121: Là gió động hay là tình động
Chương 122: Công danh tuổi 30, bụi và đất
Chương 123: Kẻ đa tình mới là kẻ vô tình
Chương 124: Chỉ là một giấc mộng kinh hoàng
Chương 125: Da ngựa bọc thây người chưa về
Chương 126: Nhân gian tất có người si tình
Chương 127: Chồng có thể bỏ vợ tái hôn
Chương 128: Thiên Nam địa Bắc song phi khách*
Chương 129: Xuân triều đới vũ vãn lai cấp*
Chương 130: Bán duyên tu đạo bán duyên quân
Chương 132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy*
Chương 133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa*
QUYỂN 4: TRI NGÃ Ý, CẢM QUÂN LIÊN
Chương 135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
Chương 136: Nàng và ta đã là tốt nhất
Chương 137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
Chương 138: Vị trí Tả thừa tướng bị bỏ trống
Chương 139: Ngươi lại vì một nữ nhân
Chương 140: Vốn là cam tâm tình nguyện
Chương 141: Sự lung lay của đế vương
Chương 142: Bình yên trước bão táp
Chương 143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
Chương 144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
Chương 145: Điệu múa Thác Chi Tết Thượng Nguyên
Chương 146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
Chương 147: Đích nữ nhà Yến Quốc công
Phiên ngoại 1: Nhớ chuyện cũ, tích lưu danh
Phiên ngoại 2: Lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi, tương phùng tri kỷ thì*
Phiên ngoại 3: Dục tiếu hoàn tần, toái đoạn nhân trường*
Phiên ngoại 4: Tịch mịch không đình xuân dục vãn*

Chương 131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi*

872 52 0
By Motminhlangnghe

Chương 131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi*

(Nguyên văn: Thâm tri thân tại tình trường tại. Trích trong bài Mộ thu độc du Khúc giang – Lý Thương Ẩn.)

Đầu xuân, Giang Nam.

"Mật thám Đông Kinh truyền tin đến, sau khi khởi hoàn hồi triều Tào Lợi Dụng đã ôm đồm tất cả công lao. Về phần phò mã, Đinh Thiệu Văn sai người tìm mấy tháng liền không có tung tích, cho rằng phò mã đã chết, nên đã cấu kết với Tào Lợi Dụng diễn một tuồng kịch trước mặt Quan gia. Quan gia trong lòng còn nghi ngờ, nhưng bọn họ tự mình thỉnh tội, lại tranh công thay phò mã, hiện giờ Xu Mật Viện và Binh Bộ đang ghi công cho phò mã, chờ sau khi Lại Bộ ghi công mới dựa theo lời cô nương phân phó tiết lộ tin tức của phò mã cho Thánh nhân."

"Thánh nhân phản ứng thế nào?"

"Thánh nhân chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nói gì thêm. Thánh nhân vẫn rất lo lắng cho an toàn của ngài, nhưng đã bắt đầu nghi ngờ Đinh Thiệu Văn, lần này có ưu khuyết, Thánh nhân cũng không đứng ra nói giúp cho Đinh Thiệu Văn."

"Thánh nhân... thật ra càng chu toàn hơn ta tưởng." Triệu Uyển Như đứng dưới bóng cây bên chân núi, liếc nhìn chiếc xe ngựa đang đỗ phía trước, lẩm bẩm nói: "Nếu ta không chết qua một lần, sợ là chuyện gì cũng sẽ không biết."

"Tháng trước Quan gia ốm nặng một trận, sức khoẻ cũng không còn được như xưa."

"Năm nay Thụ Ích còn chưa đến 6 tuổi, Đại trung tường phù nguyên niên..."

"Còn có một việc."

Triệu Uyển Như ngẩng đầu, nhìn người đang cúi đầu trước mặt, hỏi: "Việc gì?"

"Mấy năm trước cứ mỗi đầu năm sẽ tuyển tú một lần, nhưng đa phần chỉ là làm cho có lệ, nhưng năm nay bởi vì đặc biệt thay quốc hiệu, nên chỉ tuyển con gái nhà tướng. Thẩm Chiêu, con gái thứ tư của Thẩm Kế Tông, năm nay vừa tròn mười bốn, vừa lúc nằm trong danh sách, nên đã bị chọn."

"Tứ cô nương Thẩm gia?" Triệu Uyển Như nhướng mày nói: "Dù Thẩm Kế Tông chịu, nhưng Đại nương tử kia cũng sẽ chịu được sao? Nhà bọn họ chẳng phải sẽ náo loạn." Thật ra vào cung làm phi cũng không có gì không tốt, mà vấn đề là Quan gia hiện giờ đã một đống tuổi, nếu lúc sinh thời không được sủng ái, đợi mấy năm sau Quan gia băng hà, sợ là cả đời này đều phải chui rúc trong cung không được gặp ai khác, tuổi già cô đơn đến chết.

"Đại nương tử Tào thị vẫn chưa nói gì, dù sao hai nhà Thẩm Tào cũng là thông gia, gia tộc khổng lồ, nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh."

"Thẩm thị... sao lại vào cung chứ?" Triệu Uyển Như nhíu chặt hàng mi dài, chỉ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Ánh mắt lại chú ý người đang khoa tay múa chân bên xe ngựa, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Thẩm thị là vì nàng?"

Nhìn theo mắt nàng, Trương Khánh cẩn thận ngẫm nghĩ lời nàng nói: "Thẩm gia... nhưng tính đến thời điểm hiện tại Thẩm gia vẫn chưa đứng ra nói giúp câu nào phò mã, cũng không nói xấu câu nào."

"Thẩm gia vẫn luôn ở vào thế trung lập. Thẩm Duy Ôn vào triều cũng giống như cha hắn, trước nay luôn làm việc cẩn thận, sao bọn họ có thể vì một người phụ nữ mà thay đổi lập trường."

"Tào Vĩ cưới trưởng nữ của Thẩm gia, Quan gia lại nạp con út của Thẩm gia làm phi, tất cả vinh quang của Thẩm gia, hiện giờ đều ở trên người hai nàng." Thẩm đại cô nương gả cho Tào Vĩ, Trương Khánh cảm thấy không có gì không ổn, chỉ là Tứ cô nương. "Chỉ đáng tiếc, Thẩm tứ cô nương tuổi đời còn quá trẻ, một khi vào cung, chính là vĩnh sinh khốn đốn."

"Chuyện này cũng không thể tránh được, đổi quốc hiệu không phải chuyện nhỏ, thiên tử tuyển phi cũng không phải trò đùa. Ngay cả Vương Khâm Nhược cũng không dám giở trò quỷ, huồng hồ gì là Thẩm gia."

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Ánh mắt chưa giây nào dời đi, mà người trong mắt cũng càng lúc càng gần. Nàng khẽ lắc đầu, hỏi: "Ương nhi đâu?"

Trương Khánh thấy phò mã đến, thức thời chắp tay khẽ gật đầu lui ra.

"Thu Hoạ cô nương đang ôm. Đã sắp xếp xong nhân mã, có thể lên núi rồi."

Một làn gió xuân se lạnh thổi qua, cuốn ngọn tóc trên trán nàng. Lý Thiếu Hoài đem áo choàng lấy từ trên xe xuống khoác lên người nàng: "Trên núi gió lớn, thời tiết cũng lạnh hơn dưới chân núi. Nơi này không thể nhóm lửa, gần đây có một trấn nhỏ, ta đã sai người đến đó mua Thang Bà* về, lạnh không?" Nàng nắm tay Triệu Uyển Như, không lạnh, nhưng cũng không ấm, vì thế xoa xoa tay nàng cho ấm lên.

(*Thang bà/汤媪: túi chườm nước nóng.)

Triệu Uyển Như lắc đầu, nói: "Mùa xuân ở Đông Kinh còn lạnh hơn ở Giang Nam..." chưa nói hết câu nàng đã hắt xì.

"Dưới chân núi cũng có gió, lên xe chờ một lát đi." Cũng không đợi nàng đồng ý liền chặn ngang bế lên.

Trường Xuân quan đã thành lập hơn mười năm ở Giang Nam, khói hương nghi ngút, người đi đường nối liền không dứt, thường xuyên có khách hành hương lên xuống núi nhìn về phía các nàng.

"Sao nàng... rất nhiều người đang nhìn chúng ta." Nàng vùi mặt vào cổ Lý Thiếu Hoài, đỏ mặt nói.

"Vậy cứ để bọn họ nhìn. Ta ôm thể tử mình thì có gì sai?"

"Ta không chỉ muốn ôm, mà còn muốn làm chuyện không đứng đắn. A, không đúng, thê tử của mình thì không thể gọi là làm chuyện không đứng đắn, mà là chuyện ân ái giữa hai vợ chồng chúng ta ~" Nàng dường như cảm thấy mình nói rất có lý, liền ôm người trong lòng lên xe, còn thuận tiện hôn một cái.

"Nàng!" Triệu Uyển Như hoả tốc xoay người, cúi đầu trốn vào thùng xe. "Da mặt càng ngày càng dày, không biết xấu hổ!"

Người đuối lý cũng theo vào xe, nghiêm túc nói: "Ta hôn nương tử của mình, sao lại nói là không biết xấu hổ?"

Triệu Uyển Như giơ tay lên đặt trên ngực nàng, không cho vào: "Ta nói nàng không biết xấu hổ thì nàng chính là không biết xấu hổ, cần gì phải có lý do!"

Người đang cong eo giơ hai tay lên đầu hàng, nói: "Được được được, là ta là ta không biết xấu hổ, nương tử nói cái gì cũng đúng."

Nghe vậy, nàng mới buông tay xoay người trở về chỗ ngồi. Lý Thiếu Hoài ngây ngô cười tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tay của Nguyên Trinh thường bị lạnh, nên phải thường xuyên được xoa ấm." Nàng định rút tay về, ai biết người này lại càng nắm chặt hơn.

Sau đó lại nghe Lý Thiếu Hoài càm ràm nhắc mãi: "Chân có lạnh không? Giang Nam mưa nhiều, trên mặt đất cũng rất ẩm ướt."

"Trong mắt nàng ta yếu đuối đến vậy sao? Chạy không được nhảy không được, không được ướt mưa cũng không được ra gió. Ta lại không phải..." Nàng còn chưa nói xong, người trước mắt lại cười ngây ngô, buông tay ra nắm lấy chân nàng. "Nàng!"

Từ khi nào, nàng lại thành thạo những hành động vô lý này như vậy, thật là một tên đăng đồ tử.

"Mạnh miệng!" Vừa chạm vào nàng Lý Thiếu Hoài liền biết, mỗi năm cứ vào Đông thân mình Triệu Uyển Như lúc nào cũng lạnh lẽo, vậy mà cố tình mùa Đông mấy năm nay nàng đều không thể ở bên cạnh nàng. "Chỉ mới nửa năm mà Nguyên Trinh đã xa lạ với ta rồi sao? Là ai trước đây dụ dỗ ta, bây giờ lại còn ngại ngùng. Là ai trước đây nói với ta tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ lại chán ghét ta rồi."

"Rõ ràng là nàng không biết xấu hổ." Triệu Uyển Như xoay qua, mặt mày đã đỏ bừng.

Lý Thiếu Hoài nhún nhún vai, cởi giày của nàng ra để vào lòng ủ ấm. "Trước giờ, có chuyện gì khó xử nàng cũng không chịu nói với ta, luôn luôn cứng đầu. Nhưng, đừng quên còn có cái lò sưởi di động là ta, mùa Đông mang theo cũng rất tiện nha, giơ tay ra là có."

"Cái lò sưởi của nàng, ai có thể đảm bảo sẽ không có lúc lạnh chứ."

Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu lên, đối mặt nàng: "Trừ phi ta chết."

"Ta không cho phép!" Triệu Uyển Như quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Câu mệnh lệnh này làm Lý Thiếu Hoài bật cười, lập tức nhẹ giọng đáp: "Được."

"Sau này ta làm việc gì cũng sẽ cẩn thận, vì nàng, cũng là vì Ương Nhi."

Hai bàn chân lạnh lẽo dần ấm lên, Lý Thiếu Hoài không khỏi tự trách bản thân: "Rất nhiều bệnh khó chữa đều đến từ lòng bàn chân. Cơ thể con người hàng nghìn huyệt vị, chỉ có gót chân là phức tạp nhất, là ta suy nghĩ không chu đáo, Nguyên Trinh còn đang ở cữ, thật không nên lên đường."

"Ngô Châu phụ thuộc Liễu Châu, chúng ta ở đây thêm một ngày nghĩa là thêm một phần nguy hiểm. Là ta không biết kế hoạch của nàng lỗ mãng chạy tới, thiếu chút nữa đã hại Ương Nhi, cũng khiến nàng lo lắng."

Lý Thiếu Hoài lắc đầu, lại cười nói: "Điện hạ truy phu ngàn dặm, mỗ trở lại Đông Kinh sợ là sẽ bị người ghen ghét."

"Ồ?" Triệu Uyển Như nhếch miệng cười nhạt một tiếng: "Nếu ai đó sợ thì tốt nhất nên ở lại trên núi, dù sao đã tới địa bàn của nàng, có nhiều sư tỷ muội che chở như vậy, cũng đỡ phải mỗi ngày bị người gọi tới gọi lui, tự do tự tại, chẳng phải sung sướng?"

Nghe hiểu lời nàng, không khỏi sửng sốt kêu oan: "Này lại là chuyện gì nữa?" Thấy Triệu Uyển Như mặc kệ mình, lại vội lấy lòng nói: "Ta rất thích bị người nào đó sai bảo, tốt nhất là hung thêm chút nữa, nếu không đánh ta một trận cũng được."

"Hừ!" Nàng thu chân lại, mang giày vào liền ra khỏi xe: "Lên núi đi."

Vừa bước ra, liền quay đầu lại nói: "Cho dù người nào đó không sợ bị người khác nói là sợ vợ, bị đồng liêu trêu chọc, thì ta vẫn sợ rơi vào tình cảnh như Tứ cô cô."

Lý Thiếu Hoài đi sát theo sau: "Ta không giống Sài phò mã, ta là cam tâm tình nguyện."

"Vậy sao nàng biết Sài phò mã không phải là cam tâm tình nguyện. Nàng không quen biết người ta, đã vội vàng phán xét."

"Nếu không phải như vậy, sao cô cô lại mang danh đố phụ?"

"Con nối dõi."

Người vừa ra khỏi thùng xe không khỏi ngẩn người: "Này..."

"Cô cô thành hôn đã hơn 6 năm, 2 năm đầu còn tốt, trong kinh chỉ đồn Sài phò mã sợ vợ, sau này lâu rồi bọn họ lại bắt đầu nói bóng nói gió. Sở dĩ mẫu thân giục sinh, cũng là vì lý do này."

"Thật nực cười." Nàng đỡ Triệu Uyển Như xuống xe.

Tuỳ tùng ôm hai cái Thang Bà trở về, Lý Thiếu Hoài nhận lấy một cái đưa cho Triệu Uyển Như. Túi chườm nước nóng được bọc bằng lông thú cực kỳ ấm áp. "Trên đời này còn rất nhiều chuyện nực cười, mà nàng chỉ có thể chấp nhận mà thôi."

"Ai, thật là hâm mộ cô gia, ngay cả lúc mắng cô gia mà cô nương cũng cười." A Nhu hâm mộ nhìn hai người đang ân ái bên xe ngựa không hề cố kỵ người qua đường, sau đó lại nhìn đứa bé nằm trong lòng Thu Hoạ, trêu chọc nói: "Ai nha, con nhìn cha mẹ con kìa, chỉ lo ân ái, không cần con nữa rồi."

Đứa bé đang ngủ ngon lành bỗng giật mình tỉnh giấc, oa oa khóc thét lên.

"A Nhu, ngươi nhìn ngươi, nhất định là tiểu công chúa nghe được ngươi nói mới khóc."

"Không phải chứ... em bé mới có mấy tháng, sao có thể, chắc là đói rồi! Ừm, nhất định là đói rồi."

"Mau ôm đến cho cô nương."

——————————

Trường Xuân quan.

Từ cổng quan bước vào, trước đại điện có vài nữ quan đang dọn dẹp sân, thấy người tới liền tụ tập lại nhìn xem.

Vừa nhìn liền ngẩn ra: "Vị này không phải là Huyền Hư sư huynh sao?"

Vì thế cả Trường Xuân quan náo nhiệt hẳn lên.

Qua một hồi lâu nàng mới dời đi, đi về phía sau núi.

Trong căn phòng yên tĩnh tại một viện nhỏ sau núi, liên tiếp truyền ra tiếng gào của một phu nhân.

"Hơn một năm không gặp, tên tiểu tử thúi nhà ngươi sao lại giống bị đánh bầm dập thế này?" Mặc dù vết sẹo trên mặt Lý Thiếu Hoài đã dần mờ đi, nhưng hiện giờ vẫn bị Thẩm Tú An liếc mắt một cái liền nhìn ra, vì thế giơ tay nhéo mặt nàng, lại kéo cánh tay nàng xoay vòng vòng nhìn xem.

"Đây là do vừa trở về từ chiến trường."

Thẩm Tú An buông tay: "Chiến sự Tây Nam vừa nổ ra, ta còn cho rằng ngươi không về được."

"Sư phụ, ngài không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao?" Tuy rằng đã quen với thái độ cợt nhã của sư phụ, nhưng: "Còn Nguyên Trinh ở đây." Nàng cúi đầu liếc nhìn thê tử mình một cái.

Triệu Uyển Như chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Không sao, sư phụ muốn nói gì cứ nói, đừng dè dặt."

"Vẫn là đồ tức nói hợp ý ta." Nói xong, Thẩm Tú An mỉm cười đến gần Triệu Uyển Như, hỏi: "Thuốc kia..."

"Đa tạ sư phụ tặng thuốc."

Đứa bé vừa rồi còn khóc nỉ non dưới chân núi vừa nằm vào lòng mẫu thân liền nín khóc, giờ lại tiếp tục ngủ say sưa. Mặt mày đứa bé cực kỳ giống Lý Thiếu Hoài khi còn nhỏ.

Thẩm Tú An ôm lấy đứa bé, vui mừng khôn xiết cười nói: "Mặt mày rất giống cha ngươi, nhưng sau này lớn lên nhất định không được học theo nàng."

"Sư phụ!"

"Uyển Nhu cảm thấy sư phụ nói rất đúng. Sau này Ương Nhi cũng không thể học theo cha ngươi, bằng không, không biết lại gây hoạ cho bao nhiêu người."

"Ta?"
--- Cốc cốc cốc ----

Nàng vừa há mồm muốn giải thích cho mình, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ.

------ Kẽo kẹt ------

Người vào là Đại sư tỷ: "Sư đệ."

Lý Thiếu Hoài ngây người nhìn về phía cửa, theo Đại sư tỷ vào còn có một cô nương: "Cố cô nương?"

Cố thị gật đầu cười nhạt: "Xem ra phò mã và công chúa đều bình an không có việc gì."

Lần trước từ biệt ở kinh thành, cũng đã một năm các nàng không gặp mặt: "Sao lại gầy đi nhiều thế này. Vừa rồi ta ở luật đường nghe mọi người nói ngươi đã trở lại, không ngờ lại là thật. Ngươi cũng không biết từ khi tin Tây Nam bình loạn truyền về, sư phụ đã lo cho ngươi thế nào."

Tuy sư phụ không đứng đắn, nhưng thực tế lại là người lo cho nàng nhất, Lý Thiếu Hoài gật đầu với Thẩm Tú An: "Ta không sao." Lại tò mò nhìn về phía Cố thị.

"Phò mã đừng ngạc nhiên nhìn nô gia như vậy. Tuy nô gia là nữ tử hồng trần, nhưng cũng muốn thanh tĩnh một đoạn thời gian."

"Là một đoạn thời gian, hay một đời?" Triệu Uyển Như bước lên trước: "Vốn đã không muốn cuốn vào tranh đấu ở Đông Kinh, cần gì phải ép buộc bản thân, uỷ khuất chính mình."

Cố thị đến gần nàng, ngước mắt hỏi: "Điện hạ không sợ ta đi rồi, ngươi sẽ thiếu một viên cờ sao?"

"Dù có cầm cờ, cũng không thể khống chế toàn bộ thế cục. Cục là chết, người là sống, quân cờ, cũng là sống."

Cố thị cười nói: "Điện hạ yên tâm, quân cờ vẫn còn."

Những cành đào trong sân lặng lẽ đơm hoa, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang vài cánh mai từ sau núi vào viện nhỏ.

——————————

"Tào Lợi Dụng quả nhiên là kẻ tiểu nhân. Chẳng những độc chiếm công lao mà lúc gặp Thánh nhân cũng không nói giúp cho ngài, thái độ khác hẳn."

Đinh Thiệu Văn nắm chặt nắm đấm, đập mạnh lên bàn: "Ta mất bao nhiêu công sức mới loại trừ được Lý Nhược Quân, kết quả Quan gia vẫn nắm chặt Điện tiền không buông."

"Năm nay lại tuyển tân binh, nếu ngài không ở Điện tiền, muốn bồi dưỡng một nhóm thân tín lần nữa sẽ phiền phức rất nhiều."

"Lại chờ một chút đi, Quan gia không thể luôn nắm Điện tiền tư trong tay. Chờ cử hành Phong thiện, cha có công đầu, như vậy Điện tiền tư tất sẽ trở về tay ta, trừ khi..."

"Lý Nhược Quân không chết!"

"Nhưng chúng ta cũng không tìm được công chúa."

"Quan gia đã phái người đi đón. Còn tên thất phu Tào Lợi Dụng kia lại rút binh nhanh như vậy!"

"Thám tử của chúng ta cũng có hạn."

"Vậy cũng phải tìm, mở rộng phạm vi tìm kiếm!"

"Tuân lệnh."

--- Hết chương 131 ----

Continue Reading

You'll Also Like

16.3K 529 9
Tác phẩm: Cùng nàng ẩn hôn lật xe Tác giả: Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử Phi v chương chương đều điểm đánh số: Tổng số bình luận: 4773 Số lần bị cất chứa cho...
127K 11.6K 65
Minh Nhật là một đứa kiêu ngạo, nhưng vì quá thích cô ấy. Cậu đã... Tìm mọi cách bắt chuyện. Giả làm Grab đón đưa. Hướng dẫn cô ấy học Toán. Trộm n...
216K 3.2K 67
Hán Việt: Tâm Tiêm Tác giả: Hạ Đa Bố Lí Ngang Editor: So Yuu LƯU Ý: Truyện CAO H, có yếu tố INCEST, vui lòng cân nhắc.
30.5K 756 13
Tác phẩm: Phò mã bắt đầu trở nên bất hạnh Tác giả: Vô Đức Vô Năng Phi v chương chương đều điểm đánh số: Tổng số bình luận:11416 Số lần bị cất chứa ch...