Vấn đỉnh cung khuyết - Lệ Tiêu

ndmot99 tarafından

270K 12.5K 377

Tên: Vấn đỉnh cung khuyết/ 问鼎宫阙 Tác giả: Lệ Tiêu/ 荔箫 Thể loại: cổ đại, cung đấu, báo thù Độ dài: 163 chương +... Daha Fazla

Chương 1: Sắc phong
Chương 2: Yết kiến
Chương 3: Diện thánh
Chương 4: Trào phúng
Chương 5: Chiêu nghi
Chương 6: Thư phòng
Chương 7: Tỳ bà
Chương 8: Sóng ngầm
Chương 9: Câu vẫn
Chương 10: Túy Ông
Chương 11: Hàm Ngọc
Chương 12: Mồng tám tháng chạp
Chương 13: Câu hồn
Chương 14: Mưu tâm
Chương 15: Yến hội
Chương 16: Giải vây
Chương 17: Đọc sách
Chương 18: Thải Linh
Chương 19: Trắng đen
Chương 20: Sao kinh
Chương 21: Thuận Phi
Chương 22: Mưu đồ bí mật
Chương 23: Ngày giỗ
Chương 24: Đoạt quyền
Chương 25: Bổ đao
Chương 26: Đồ đồng tráng men
Chương 27: Hồ ly
Chương 28: Quẫn bách
Chương 29: Đoan Ngọ
Chương 30: Kịch hay
Chương 31: Thẩm vấn
Chương 32: Khánh công
Chương 33: Chợ thuốc
Chương 34: Tửu lâu
Chương 35: Cắn ngược lại
Chương 36: Sinh thần
Chương 37: Hạ lễ
Chương 38: Phong hào
Chương 39: Quả nho
Chương 40: Thai tượng
Chương 41: Sinh non
Chương 42: Hỗn loạn
Chương 43: Đâm bị thương
Chương 44: Trung Thu
Chương 45: Kiếm vũ
Chương 46: Ghen tị
Chương 47: Lật thẻ bài
Chương 48: Hầu giá
Chương 49: Huyết sắc
Chương 50: Bạc than
Chương 51: Lò sưởi tay
Chương 52: Thăm bệnh
Chương 53: Tra rõ
Chương 54: Cung khai
Chương 55: Tính sổ
Chương 56: Bát tiên
Chương 57: Thổ lộ tình cảm
Chương 58: Hòa thân
Chương 59: Hòa Cơ
Chương 60: Năm mới
Chương 61: Hài tử
Chương 62: Mang thai
Chương 63: Thu mua
Chương 64: Vả mặt
Chương 65: Yến tiệc trên thuyền
Chương 66: Mất con
Chương 67: Nhân quả
Chương 68: Chuyện quan trọng
Chương 69: Hiện tượng thiên văn
Chương 70: Tổng tuyển cử
Chương 71: Diệp thị
Chương 72: Đoàn viên
Chương 73: Chìm nổi
Chương 74: Phục vị
Chương 75: Tranh chấp
Chương 76: Cáo trạng
Chương 77: Có thai
Chương 78: Ngoài ý muốn
Chương 79: Hỗn chiến
Chương 80: Sinh con
Chương 81: Yểu Phi
Chương 82: Hoa Cam
Chương 83: Sòng bạc
Chương 84: Trăm ngày
Chương 85: Tiếng khóc của hài tử
Chương 87: Diễn trò
Chương 88: Thiết lập bố cục
Chương 89: Kế thành
Chương 90: Không đi
Chương 91: Thất sủng
Chương 92: Gặp lại
Chương 93: Phục sủng
Chương 94: Sương mù
Chương 95: Ám chỉ
Chương 96: Mạo hiểm
Chương 97: Hai bên
Chương 98: Tống thị
Chương 99: Chuyện xưa
Chương 100: An bài
Chương 101: Đánh cờ
Chương 102: Thay máu
Chương 103: Lục thượng
Chương 104: Thâm tình
Chương 105: Sách phong
Chương 106: Tề thị
Chương 107: Phá án
Chương 108: Giành trước
Chương 109: Thỏi mực
Chương 110: Hai phía
Chương 111: Nói rõ ngọn ngành
Chương 112: Điện tuyển
Chương 113: Vẽ tranh
Chương 114: Tua rua
Chương 115: Cầu Phật
Chương 116: Nền tảng lập quốc
Chương 117: Đề ra nghi vấn
Chương 118: Tân hỉ
Chương 119: Rơi xuống nước
Chương 120: Chuẩn bị lễ vật
Chương 121: Dưỡng mẫu
Chương 122: Chuẩn bị
Chương 123: Chờ phân phó
Chương 124: Mở màn
Chương 125: Giao chiến
Chương 126: Bị loại
Chương 127: Yên Chi
Chương 128: Mạnh yếu
Chương 129: Canh cá
Chương 130: Chuyện xưa
Chương 131: Lật mặt
Chương 132: Kẻ điên
Chương 133: Sự thật
Chương 134: Hoảng hốt
Chương 135: Hải đường
Chương 136: Nước cờ
Chương 137: Ninh Cửu
Chương 138: Chọc tức
Chương 139: Thuyết phục
Chương 140: Vinh quang
Chương 141: Bánh giầy
Chương 142: Suối nước nóng
Chương 143: Được cứu
Chương 144: Gặp lại
Chương 145: Tình nguyện
Chương 146: Chiêm tinh
Chương 147: Thanh toán
Chương 148: Rượu ngon
Chương 149: Quá sức
Chương 150: Đấu khẩu
Chương 151: Ngàn hoa
Chương 152: Bồi bổ
Chương 153: Ra tay
Chương 154: Tĩnh Song
Chương 155: Dạy dỗ
Chương 156: Hoảng hốt
Chương 157: Bệnh tình
Chương 158: Chăm bệnh
Chương 159: Gài bẫy
Chương 160: Nhường ngôi
Chương 161: Thái phi
Chương 162: Kết thúc (1)
Chương 163: Kết thúc (2)
Phiên ngoại 1: Tỷ muội cùng trọng sinh (1)
Phiên ngoại 2: Tỷ muội cùng trọng sinh (2)
Phiên ngoại 3: Tỷ muội cùng trọng sinh (3)
Phiên ngoại 4: Tỷ muội cùng trọng sinh (4)
Phiên ngoại 5: Tỷ muội cùng trọng sinh (5)
Phiên ngoại 6: Tỷ muội cùng trọng sinh (6)
Phiên ngoại 7: Tỷ muội cùng trọng sinh (7)
Phiên ngoại 8: Tỷ muội cùng trọng sinh (8)
Phiên ngoại 9: Tỷ muội cùng trọng sinh (9)
Phiên ngoại 10: Tỷ muội cùng trọng sinh (10)

Chương 86: Tin đồn

1.1K 53 0
ndmot99 tarafından

Oanh Thời không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Thì ra không phải Lục điện hạ của chúng ta. Vẫn là người làm mẫu thân như nương nương thân thuộc với tiếng khóc của hài tử, nô tỳ nghe thật sự không phân biệt được."

Qua hồi lâu vẫn không thấy Hạ Vân Tự nói gì, Oanh Thời ngây ra, tập trung nhìn vào, Hạ Vân Tự đang nhíu mày, hình như đang cân nhắc gì đó.

Chợt nàng lại cất bước tiếp tục đi vào trong phòng, hỏi nhũ mẫu: "Khi nãy có bế Ninh Nghi ra ngoài sao?"

Nhũ mẫu đáp: "Buổi chiều có bế điện hạ ra ngoài hít thở, sau khi điện hạ trở về ngủ rất ngon, nên không cần ra ngoài nữa."

Hạ Vân Tự im lặng. Nàng không phải không tin nhũ mẫu, chỉ là tiếng khóc vừa rồi thật sự quá kỳ lạ, cần phải làm rõ mới yên tâm được.

Nàng về tẩm điện trước, sau đó sai người gọi Ninh Nguyên tới, hỏi Ninh Nguyên: "Đệ đệ ở cách vách phòng con, khi nãy con có nghe thấy động tĩnh gì không?"

Ninh Nguyên khó hiểu: "Động tĩnh?"

Hạ Vân Tự liền hỏi: "Nhũ mẫu có từng bế Ninh Nghi ra ngoài không?"

Ninh Nguyên lập tức trả lời: "Không có. Hôm nay công khóa của con nhiều, từ Thượng Thư Phòng trở về chỉ mới một khắc, con qua xem Ninh Nghi trước, ở trong phòng đệ ấy một lúc, đệ ấy vẫn luôn ngủ. Con mới về phòng không lâu thì người đã về." Dứt lời, sắc mặt nó trở nên căng thẳng, "Có gì không ổn sao?"

Hạ Vân Tự lắc đầu: "Không có gì." Bình tĩnh suy nghĩ một chút, nàng dặn dò, "Gần đây con nhớ cẩn thận, ở bên ngoài nếu có đụng phải thứ gì khác thường thì cũng đừng một mình tùy tiện đi xem, luôn mang theo nhiều cung nhân, nhớ chưa?"

"Việc này con biết." Ninh Nguyên gật đầu.

Việc này nó luôn biết, khi nó còn rất nhỏ, Trang Phi đã uyển chuyển nói nó biết sự hiểm ác trong cung. Cho nên mỗi khi ra ngoài nó không bao giờ đi một mình, ít nhất cũng có hai hoạn quan đi theo, đề phòng xảy ra chuyện.

Việc này tạm thời buông xuống, hai ngày sau, Hạ Vân Tự cùng Hàm Ngọc tới chỗ Chu Diệu, khi trở về sắc trời đã bắt đầu tối, cũng nghe tiếng khóc nỉ non.

Hàm Ngọc không giống Oanh Thời ở Duyên Phương Điện đã nghe quen tiếng khóc của hài tử, chỉ cảm thấy dưới bầu trời đen kịt, hoàng cung trống rỗng lại nghe thấy tiếng khóc thật sự đáng sợ, nàng theo bản năng duỗi tay bảo vệ Hạ Vân Tự: "Nương nương..."

Hạ Vân Tự dừng bước lắng tai nghe, giống hệt tiếng khóc hôm trước.

Âm thanh thì giống, nhưng phương hướng lại khác, không phải đến từ cung thất bỏ trống, mà từ cuối đường đến cung điện.

Vĩnh Tin Cung cách đó không xa, cuối bên kia là Ngự Hoa Viên, hồ Thái Dịch cũng ở nơi đó.

Hạ Vân Tự thầm cân nhắc, phân phó Tiểu Lộc Tử: "Dẫn vài người đi xem."

Tiểu Lộc Tử nhận lệnh, vung tay áo, lập tức dẫn vài người đi về phía trước. Hạ Vân Tự vẫn về Vĩnh Tin Cung trước, sai người bế Ninh Nghi tới, vừa dỗ Ninh Nghi vừa lặng lẽ chờ, rất nhanh Tiểu Lộc Tử đã trở về bẩm báo: "Nương nương, không phát hiện kẻ khả nghi."

Hạ Vân Tự ngước mắt: "Tiểu hài tử đâu."

Tiểu Lộc Tử lắc đầu: "Càng không thấy. Hạ nô dẫn người qua đó, động tĩnh liền không còn nữa, hạ nô sợ thật sự có trẻ con mới sinh vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, còn cố ý dạo quanh một vòng, thật sự không có hài tử."

Tay Hạ Vân Tự vẫn vỗ về Ninh Nghi, nhất thời không nghĩ ra nguyên cớ, lại hỏi: "Gần đây có chú ý động tĩnh bên Nghi Tiệp Dư không?"

Tiểu Lộc Tử khom người: "Nương nương yên tâm, vẫn luôn chú ý. Nếu có gì khác thường, hạ nô lập tức bẩm báo."

Hạ Vân Tự gật đầu, liền phất tay cho gã lui xuống. Đối với chuyện lần này nàng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng lòng lại có nỗi chờ mong khó nói nên lời.

Cuối cùng cũng tới.

Bất luận là chuyện gì, đều phải tới!

Chân trước nàng mới diễn một tuồng kịch như vậy trông bữa tiệc trăm ngày của Ninh Nghi, sau lưng liền xảy ra chuyện này. Mặc kệ sau đó còn chuyện gì nữa, chắc chắn đều liên quan tới Nghi Tiệp Dư.

Cũng qua hai ngày nữa, Tiểu Lộc Tử nhận được tin, vội bẩm báo: "Trình Dũ chết rồi."

Hạ Vân Tự đang dựa vào trường kỷ đọc sách, nghe vậy liền ngẩng đầu: "Chuyện khi nào?"

"Hai ngày trước, nghe nói là bạo bệnh, thi thể ngay ngày đó bị kéo ra ngoài thiêu."

Hạ Vân Tự rũ mắt, cười nhạo một tiếng: "Thật tàn nhẫn, dù thế nào cũng là thân tín bên cạnh." Dứt lời, nàng vẫy tay, không nói gì nữa.

Mấy ngày sau đó đều là tình hình như vậy, Hạ Vân Tự ra ngoài qua lại với người ta cũng được, đi Tử Thần Điện làm bạn giá cũng thế, khi trở về, chỉ cần mặt trời ngả về Tây đều nghe tiếng khóc nỉ non của trẻ con mới sinh, dù cho người tìm đều không tìm được tung tích.

Hôm nay hoàng đế cuối cùng cũng được rảnh, sau khi nàng đến làm bạn giá liền cùng nàng về Vĩnh Tin Cung. Hạ Vân Tự đang định lát nữa nghe tiếng khóc sẽ nhắc với hắn chuyện này, nếu hắn hạ chỉ điều ra, ít ngày nữa hẳn sẽ có kết quả.

Nhưng hôm nay lại vô cùng an tĩnh. Mấy ngày liền, đây là lần đầu tiên khi nàng hồi cung lại không nghe thấy tiếng khóc.

Cũng sau hôm nay, tin đồn bỗng nhiên truyền khắp hoàng cung.

Các cung nhân truyền nhau rằng Vĩnh Tin Cung có quỷ ám, chỉ có Yểu Phi và Vĩnh Tin Cung mới có thể nghe thất tiếng khóc nỉ non, người khác không ai nghe thấy.

Thật thú vị!

Hạ Vân Tự gọi người tới, hỏi ai lan truyền chuyện này ra ngoài.

Oanh Thời lắc đầu: "Nô tỳ biết sau lưng có ẩn tình, sợ cành mẹ đẻ cành con, từ sớm đã dặn dò trên dưới không được để lộ ra ngoài một chữ."

Hạ Vân Tự gật đầu, khẽ cười.

Thật ra cho dù Oanh Thời nói vậy, cũng không hoàn toàn có nghĩa trong Vĩnh Tin Cung không có kẻ lắm miệng. Hiện tại dù sao nàng cũng không còn là Tài Tử khi ấy, lúc đó tám thị tỳ bên cạnh đều là người mang từ trong nhà đến, hiện tại là Yểu Phi, phía trước phía sau có mấy chục người phụng dưỡng, có một hai kẻ không quản được miệng của mình là chuyện không thể tránh được.

Nhưng việc quan trọng trước mắt không phải trong cung của nàng có kẻ lắm miệng không, tuy rằng có, nhưng trong cung bỗng có lời đồn như vậy, chắc chắn có kẻ quạt gió thêm củi.

Mấy phi tần ngày thường hay qua lại với nàng sau khi biết tin liền kết bạn đến. Hòa Chiêu Dung nhíu mày hỏi: "Tỷ tỷ, sao lại thế này? Đang êm đẹp sao lại có chuyện ma quỷ?"

Hạ Vân Tự mỉm cười, bất lực lắc đầu: "Lúc trước chỉ là nghe tiếng khóc của tiểu hài tử, đi tìm lại không tìm thấy. Ta cũng nghe tin đồn xong mới biết thì ra là do ta giả thần giả quỷ."

"Giả thần giả quỷ?" Chu Diệu ngẩn ra, "Nhắc tới việc này, thần thiếp muốn hỏi... Chuyện ngày ấy tỷ tỷ nói trên bữa tiệc trăm ngày là thật sao? Nghe mà khiến lòng người run sợ. Chuyện của Ngũ hoàng tử rốt cuộc còn ẩn tình khác sao?"

Hạ Vân Tự chỉ cười, không nói. Chu Diệu thấy nàng không muốn trả lời nên không hỏi nữa, chỉ đành đè ép nghi vấn đầy bụng xuống.

Ngồi khoảng một khắc, Hòa Chiêu Dung và Chu Diệu đều cáo từ. Trang Phi ở lại, đợi các nàng đi xa, nàng nhìn Hạ Vân Tự, thở dài: "Ngũ hoàng tử mất khi còn trong tã lót, hiện tại nghe tiếng khóc của trẻ mới sinh... Muội lợi dụng chuyện của Ngũ hoàng tử, ngược lại dạy người ta tương kế tựu kế."

Hạ Vân Tự gật đầu: "Nàng ta phản ứng thật nhanh."

Trang Phi cân nhắc: "Chuyện tiếp theo sau lời đồn sợ rằng càng dọa người hơn."

"Ta biết." Hạ Vân Tự gật đầu.

Nếu chỉ dùng tiếng khóc của hài tử ngày ngày quấy nhiễu nàng, nàng không thể đoán được bước tiếp theo Nghi Tiệp Dư muốn làm gì.

Nhưng nếu có lời đồn là quỷ anh khóc, vậy trải đường cho hành động gì tiếp theo không còn khó đoán.

Trang Phi nói: "Ta có thể giúp muội."

"Đừng." Nàng lập tức lắc đầu, "Người trong hậu cung đều biết ta và Trang Phi tỷ tỷ qua lại thân thiết, nếu tỷ tỷ tham dự vào chuyện này, ngược lại lót đường cho nàng ta, có vẻ chúng ta cùng một giuộc khiến chuyện này càng như thật."

"Nhưng lỡ đâu nàng ta thành công..." Trang Phi nhíu mày, "Ta không giúp muội, chẳng lẽ để  Đại tiểu thư ở trên trời có linh thiêng nhìn muội muội ruột của mình bị hàm oan sao?"

"Ai nói ta muốn ngồi yên chờ chết?" Hạ Vân Tự khẽ cười, duỗi tay lấy một quả mơ đưa cho Trang Phi ăn.

Trang Phi nào có tâm tình ăn, nhận lấy rồi đặt sang một bên.

Nụ cười của Hạ Vân Tự càng đậm: "Nàng ta tương kế tựu kế, ta không thể sao?"

Sau đó mật đàm một phen, nàng nói tính toán của mình với Trang Phi. Trang Phi cẩn thận, sau khi cân nhắc cảm thấy cách này không đáng ngại, nhưng muốn như Thái Cực đẩy việc này trở về, e rằng không nên ra tay từ trong cung.

Trang Phi nói: "Lời đồn trong cung trước nay đều là một đợt nối tiếp một đợt, làm quá lớn ngược lại có vẻ giả. Cung nhân trong cung ai ai cũng trải qua nhiều chuyện, muội truyền như vậy, chỉ sợ không ít người cảm thấy muội cố tình truyền ra chỉ để phản kích chuyện trước đó."

Hạ Vân Tự trầm ngâm gật đầu: "Nương nương nói đúng."

Vì thế lại hai ngày sau, quan to hiển quý ngoài cung cũng có tin đồn, nói mấy ngày nay hàng đêm Hạ phu nhân không thể ngủ yên, gần đây muốn tĩnh dưỡng nên đóng cửa phủ, tạm thời không gặp ai.

Hạ phu nhân chính là mẫu thân của Giai Huệ Hoàng Hậu, một trong những ngoại mệnh phụ tôn quý nhất của Đại Túc.

Vì thế không ít người quan tâm dò hỏi bà ấy vì sao đột nhiên không thể yên giấc, tin tức đương nhiên theo đó tản ra, nói bà ấy trong mộng nghe thấy tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non, sau đó là nữ nhi tới báo mộng.

Trưởng nữ ly thế đã mười năm thở dài với bà, nói hài tử khóc kia là Ngũ hoàng tử chết non trong cung, vì không cam lòng chết nên muốn tìm người đời lấy lại công bằng cho nó.

Giai Huệ Hoàng Hậu nói: "Hiện giờ là nữ nhi chăm sóc nó, bởi vậy nó coi Hạ gia như người nhà. Không chỉ có mẫu thân, ngay cả A Tự trong cung cũng bị nó tìm đến nhiều lần. Nhưng dù sao cũng là tiểu hài tử, cho dù oán hận muốn báo thù cũng không nói ra được, gặp ai cũng đều khóc, sợ rằng đã dọa tới A Tự. Con vốn định báo mộng giải thích với A Tự, không ngờ nó lại tới tìm mẫu thân... Con nghĩ mẫu thân tuổi đã lớn dễ bị dọa sợ, nên muốn nói với người trước."

Dứt lời, nàng thở dài: "Nhưng con khi sinh thời chỉ là phàm nhân bình thường, pháp lực hữu hạn. Lần này tới tìm mẫu thân, nhất thời không thể đi tìm A Tự, còn phiền mẫu thân vào cung nói với A Tự một câu, bảo muội ấy cứ sống vui vẻ, đừng lo lắng."

Lại có lời đồn nói rằng ngày xưa người hại Ngũ hoàng tử là Yểu Phi, ngọc bội kia do cung nhân bên cạnh Yểu Phi đánh rơi. Ngũ hoàng tử muốn bảo thù nhưng lại không thể, chỉ đành nhờ Giai  Huệ Hoàng Hậu cho Yểu Phi xem miếng ngọc bội kia, khiến Yểu Phi tưởng đó là quà trăm ngày Giai Huệ Hoàng Hậu tặng Lục hoàng tử. Đợi Yểu Phi thật sự làm ra miếng ngọc bội tương tự đưa cho Lục hoàng tử, Ngũ hoàng tử mới có thể mượn ngọc để trở về nhân gian báo thu, ngày ngày quấy nhiễu Yểu Phi không được yên giấc.

Hai lời đồn va nhau, đúng lúc hôm sau là ngày mười lăm tháng hai, là ngày chúng phi tần phải đi vấn an Thuận Phi cầm quyền. Thời điểm vấn an, trong điện tịch mịch hiếm thấy.

Mọi người đều bị lời đồn dọa sợ, không thể phán đoán đâu thật đâu giả, nhất thời cảm thấy thân phận Hạ phu nhân tôn quý, lời nói đương nhiên đáng tin hơn đám cung nhân khua môi múa mép, lại có người cảm thấy trong cung đột nhiên có lời đồn như vậy không phải không có căn cứ.

Trong nghi ngờ như vậy, rất nhiều người đều không nhịn được mà đánh giá Hạ Vân Tự, cuối cùng vẫn là Thuận Phi chần chờ lên tiếng trước: "... Yểu Phi muội muội."

Hạ Vân Tự ngước mắt nhìn.

Thuận Phi thong dong nói: "Tối qua người nhà muội gửi thiếp vào cung, nói mẫu thân muội muốn vào cung thăm muội. Hiện giờ bổn cung và muội đều ở phi vị, bổn cung không thể làm chủ thay muội, có gặp hay không, muội cứ quyết định là được."

Hạ Vân Tự mỉm cười gật đầu: "Vậy mời mẫu thân chiều nay tiến cung."

Thuận Phi gật đầu: "Để bổn cung sai người truyền lời."

Hòa Chiêu Dung nhân cơ hội này hỏi: "Chuyện ở Vĩnh Tin Cung gần đây..." Nàng nhìn Hạ Vân Tự, "Yểu Phi tỷ tỷ có cần mời tăng nhân tới làm phép trước không? Miễn cho có gì không ổn, kinh động tới lão phu nhân."

Trong điện lập tức có kẻ phụ họa, Hạ Vân Tự lại cười lắc đầu: "Không cần."

Okumaya devam et

Bunları da Beğeneceksin

97.6K 4K 158
Văn án Mỗi đoạn hậu ái Tất có một vị pháo hôi bạn gái cũ Nếu có một ngày, bạn gái cũ hắc hóa...... Ha hả, vậy là tốt rồi chơi! Hắc hóa trích lời: Đừn...
287K 10K 107
Tác Giả : Ma Lạt Hương Chanh Thể loại: Trọng sinh, Điền văn full Nàng không may mắn sinh ra trong một gia đình không có tình thương. Mẹ như nhược c...
118K 6.8K 130
Tác giả: Thiếu Địa Qua Thể loại: Cổ đại, Ngôn tình, Cung đình, Y thuật, HE Số chương: 112 chương chính, 12 ngoại truyện, 2 phụ truyện Nguồn: Bản conv...
1.2M 60.6K 200
Tác giả: Hoa Nhật Phi Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, báo thù, 2S, HE Số chương: 277 chính văn + 6 ngoại truyện Bìa: designed by Sườn Xào Chua Ngọt GIỚ...