Chương 3: Em là người thích hợp nhất

14.9K 640 38
                                    

Edit: Tiểu Màn Thầu

Sau khi Tống Kỳ Thâm nói xong lời nói này, thoáng chốc trong phòng khách rơi vào trầm lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ không ngừng vang lên, từng tiếng cạch cạch.

Qua một lúc, mẹ Tần mới dần hồi phục tinh thần.

" Nghe cháu nói như vậy dì cũng cảm thấy yên tâm, dì không có ý kiến gì, nếu cháu đã quyết định chuyện này, đến lúc đó nhớ qua nhà bên ấy thương lượng nhé." Mẹ Tần tiếp tục trò chuyện với Tống Kỳ Thâm, nhưng ánh mắt lại nhìn đến Thiên Chi, " Cháu cũng phải hỏi xem Chi Chi có đồng ý hay không, chuyện này dì không thể tự mình làm chủ."

Tống Kỳ Thâm khẽ gật đầu, " Cháu đã từng đề cập chuyện này với em ấy."

Mẹ Tần không biết nên nói gì nữa, nhìn về phía anh, dò hỏi, " Chuyện kết hôn là một chuyện lớn, còn có thể giấu diếm lâu như vậy sao?"

Tống Kỳ Thâm khẽ cúi đầu, " Không phải giấu diếm ạ, chủ yếu cháu muốn chuẩn bị chu toàn một chút."

Mỗi tháng Thiên Chị sẽ đến ở nhờ nhà họ Tần hai lần, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng so với ba mẹ Thiên bôn ba làm việc bên ngoài, ngược lại trưởng bối của nhà họ Tần lại là người nhìn thấy quá trình trưởng thành của cô.

Đối với nhà họ Tần, Tống Kỳ Thâm không nghĩ đến việc quá thân thiết, nhưng ít nhất cũng phải thông báo một tiếng, như vậy mới đúng lễ nghĩa.

Trước đó Tống Kỳ Thâm đã từng đề nghị chuyện này với ông nội một lần, nhìn thấy thái độ của ông khá thoải mái, thân thể còn toát ra vẻ bình thản, không nói hai lời liền đem đồ vật quý giá nhất của mình đưa cho anh.

" Đúng vậy, quả thực không thể làm qua loa, nhưng mà món đồ quý trọng như vậy, trước tiên cháu hãy giữ lại đi, cuối cùng người quyết định, không phải là nhà của dì." Mẹ Tần nhìn chàng trai trẻ ưu tú trước mắt, thầm thở dài, có chút tán thưởng, có chút tiếc nuối, còn có chút tư vị không thể diễn tả thành lời.

Sau đó, mẹ Tần đem cái hộp quà kia đến trước mặt Tống Kỳ Thâm.

Từ ban đầu Tần Câm đã không lên tiếng, lúc trước còn cảm thấy thẹn thùng cùng kích động chờ mong, nhưng hiện giờ giống như bản thân bị đẩy ngã xuống vực sâu, hoá ra cảm giác thiên đường và địa ngục cách nhau một cánh cửa là như thế này.

Giờ phút này, Tần Câm không tài nào nhẫn nhịn được nữa mà kêu lên một câu, " Mẹ --"

Mẹ Tần đè tay Tần Câm lại, không đáp lời cô ta, ý bảo cô ta hãy yên lặng.

Tống Kỳ Thâm cũng không từ chối nữa, liền cầm hộp quà được gọi là sính lễ trở về, nhìn vế phía Thiên Chi vẫn luôn ngồi an tĩnh.

Theo sau, anh cầm chặt hộp quà, duỗi cánh tay ra, đưa đến trước mặt cô gái nhỏ, " Nếu đã là sính lễ, vậy người nên giữ nó chính là em."

[HOÀN] Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi - Chấp Thông Nhất CănWhere stories live. Discover now