Chương 185: PN1 - Tiêu Trình x Lâu Việt

28.7K 1.5K 117
                                    

Edit: anh Dờ

Hôm nay phải dự một bữa tiệc, Tiêu Trình uống hơi quá chén, cảm giác đầu óc chếnh choáng. Lúc tài xế lái xe đưa về nhà, Tiêu Trình mệt mỏi ngồi tựa vào lưng ghế, tài xế gọi mãi mới tỉnh.

Tiêu Trình xoa xoa mí mắt, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Mấy ngày nay mẹ hắn giới thiệu vài người cho hắn, lần nào cũng cãi cọ rồi kết thúc trong không vui. Lần này mẹ hắn gọi điện thoại, Tiêu Trình chẳng thèm nghe, thế là bà gọi thẳng tới trợ lý của Tiêu Trình, giọng điệu nghiêm khắc kêu anh phải về ngay trong tối nay cho tôi.

Gọi hắn về nhà có lẽ là vì bà lại tìm được tiểu thư nhà nào tới rồi, vớ vẩn chết đi được.

Hắn mở cửa vào nhà, chợt nghe thấy có âm thanh vọng ra từ bên trong.

Tiêu Trình nhíu mày thật chặt, quả nhiên.

"Tiêu Trình về rồi đấy hả con?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Tiêu Trình ngẩn người một lúc mới đi vào.

Phòng khách có rất nhiều người, đồng từ hắn chợt co lại, hắn nhìn thấy một người quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.

"Con nhìn con đi, lại đi uống rượu đấy." Bà Tiêu chỉ vào hắn mà giáo huấn.

Lâu Việt ở bên cạnh cười khuyên bà: "Làm ăn kinh doanh là như thế, phải đi xã giao nhiều. Hơn nữa bây giờ Tiêu Trình có tiếng rồi, đương nhiên phải vất vả hơn người khác."

Nghe vậy bà Tiêu mới nguôi giận một chút, nhưng vẫn chỉ vào hắn: "Nhanh đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm."

"Vâng." Tiêu Trình ngây ngẩn gật đầu, hắn nhìn Lâu Việt đang ngồi giữa sofa. Lâu Việt cười với hắn, rất bình thản. Một nụ cười rất bình thản.

Hắn nhìn Lâu Việt, giật mình hỏi: "Lâu Việt, trở về lúc nào vậy?"

"Hôm qua vừa về." Lâu Việt lịch sự đáp rồi lại quay ra hàn huyên với mấy vị phụ huynh.

Tiêu Trình ngửi ngửi áo rồi quyết định đi lên lầu thay quần áo. Lúc mở tủ ra, hắn do dự đắn đo mãi mới chọn được một bộ nhưng vẫn không thấy hài lòng, cuối cùng thấy tốn quá nhiều thời gian rồi, mới miễn cưỡng cầm một bộ mặc vào.

Lúc đi ra còn cố ý xức một chút nước hoa lên cổ áo, tự ngửi một chút, mùi rất nhẹ. Lúc này hắn mới yên tâm đi xuống.

Dưới lầu, đồ ăn đã được dọn ra bàn, chỉ chờ mỗi Tiêu Trình.

"Lâu Việt đi chuyến này chắc 5 năm rồi đúng không, bây giờ tính là về luôn đấy nhỉ." Bà Tiêu cười, "Trước kia là một thằng nhóc không chịu lớn, cứ đi theo sau bác kêu mẹ nuôi mẹ nuôi mãi thôi. Bây giờ lớn quá rồi."

"Có lớn thế nào thì vẫn kêu mẹ nuôi thôi ạ." Lâu Việt nói: "Ở bên đó con nhớ thức ăn mẹ nuôi làm lắm, lần này vừa về là con muốn tới đây ngay để ăn một bữa."

"Cái miệng này, nói ngọt y như hồi bé." Bà Tiêu vui vẻ, gặp thức ăn cho Lâu Việt.

Một bữa cơm gia đình vui vẻ hòa thuận. Lâu Việt nay đã trở nên thành thục hơn, từng lời nói ra đều trúng ý bà Tiêu khiến bà cười lớn.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ