Chương 181: Anh nghĩ em sẽ mãi chờ anh sao?

23.4K 1.6K 782
                                    

Edit: anh Dờ

Không khí chìm vào im lặng, Lâu Vệ Hành siết chặt nắm đấm, lòng xót không chịu nổi. Đây là em trai của anh, nó vì thằng nhãi ranh kia mà có thể quỳ hết lần này tới lần khác.

Lâu Việt đang ép anh, cậu biết anh sẽ mềm lòng nên mới làm vậy để buộc anh phải dừng lại.

Anh rất tức giận vì Lâu Việt lại chọn cách tự tổn thương chính mình như vậy, Lâu Vệ Hành nói:

"Lâu Việt, là em nói đấy nhé, em không còn đường hối hận nữa đâu."

"Em biết."

Lâu Vệ Hành chỉ cảm thấy lửa giận xông lên não, giận tới mức sắp phát nổ. Anh chỉ vào Lâu Việt rồi lại chỉ vào Tiêu Trình, quay người bỏ ra ngoài.

Lâu Việt thấy anh đi ra ngoài thì mới thở phào đứng lên.

Cậu nhìn Tiêu Trình, nhẹ giọng hỏi: "Em đi lấy thuốc cho anh."

"Không cần." Tiêu Trình lau máu trên khóe miệng, đến trước mặt Lâu Việt, "Sao phải quỳ xin đại ca?"

"Nếu không ổng sẽ tiếp tục đánh."

"Vậy vừa rồi em..." Tiêu Trình ngừng lại một chút, trong lòng rối loạn, hắn nhíu mày nhìn Lâu Việt như muốn nhìn xuyên qua cậu.

Lâu Việt đi tìm thuốc mà tối qua cậu bôi còn thừa lại, cậu tới trước mặt Tiêu Trình, "Phải bôi thuốc, không thì bầm tan chậm lắm."

"Lâu Việt, vết tay trên mặt em là do đại ca đánh à?"

"Hả? Ừ."

Tiêu Trình vươn tay ra, Lâu Việt nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Tiêu Trình buồn bực nói: "Em nghĩ anh định đánh em chắc?"

Lâu Việt mở mắt ra, nhét thuốc và tay Tiêu Trình, "Anh bôi thuốc xong thì đi đi, nhân lúc đại ca chưa về."

Tiêu Trình bôi thuốc qua loa, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Cái cậu ở nhà hàng hồi nãy là đối tác làm ăn, dự án này rất quan trọng, anh không thể phá hỏng được."

"Ừ." Lâu Việt gật đầu, xấu hổ chỉ chỉ vào sofa, "Anh ngồi đi, người còn đang bị thương..."

"Anh nói là anh không có quan hệ gì với cậu ta cả!" Bỗng nhiên Tiêu Trình quát lên.

Lâu Việt bị hắn quát thì sững người, cười khổ một tiếng: "Em biết, lúc đó em kích động quá nên... Lẽ ra em nên lý trí hơn mới phải, không nên làm loạn như vậy."

Tiêu Trình cảm thấy bất lực, rõ ràng rất muốn làm gì đó nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói hay nên làm gì. Thái độ của Lâu Việt khiến hắn không thể xuống tay, nếu Lâu Việt cứ nhõng nhẽo khóc lóc như thường ngày thì có thể dỗ dành đôi câu, nhưng Lâu Việt bây giờ, hắn chẳng biết phải làm sao nữa.

Tiêu Trình kéo Lâu Việt ngồi xuống sofa, Lâu Việt cúi đầu im lặng.

Tiêu Trình thở dài ôm Lâu Việt vào trong ngực: "Việt Việt."

Lâu Việt thấy mũi bắt đầu cay, cố gắng kìm nén lại. Chỉ có lúc này Tiêu Trình mới kêu cậu là "Việt Việt".

"Việt Việt, là do anh không tốt, em đừng giận, không thì em cũng đánh anh như đại ca đánh anh đi."

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ