Chương 65: Trở về

36.1K 2.9K 707
                                    

Edit: Dép

Gần tới cuối kỳ, ngày nào Quý Hoài cũng học tới 2 giờ sáng, hôm nào mệt quá thì ngủ gục ngay trên mặt bàn.

Ngày ngày trôi qua chậm chạp và gian nan, bởi vì nhung nhớ, mỗi giây mỗi phút của một ngày như kéo dài thêm gấp mấy lần.

Cô Thúy vẫn làm cơm đều đặn, làm xong thì đi về. Mỗi ngày Quý Hoài đến lớp rồi về nhà, vô cùng quy luật.

Chú Mặc vẫn ở cục cảnh sát, ngày nào cậu cũng lo chú Mặc sống có tốt hay không. Nhưng cậu luôn có cảm giác chú Mặc đang có dự tính gì đó, dù là luật sư nổi danh nhất Kim Thành, chú Mặc cũng không thèm tiếp chuyện, đã nhiều ngày trôi qua, luật sư Hoắc chỉ có tác dụng truyền tin.

Nhưng chú Mặc đã không muốn nói thì cậu cũng chẳng thể làm gì được, điều này làm cậu thấy rất phiền não, nhưng lại không thể không chấp nhận, chỉ có thể ngồi chờ.

Lần này thi cuối kỳ, Quý Hoài ngồi vị trí đầu tiên của phòng thi thứ nhất, ngồi sau cậu là hạng nhất tiền nhiệm - Châu Tự. Cậu ta nhìn thấy trước mắt mình tự dưng lòi ra thêm một người, vẻ mặt trở nên phức tạp.

Từ khi Quý Hoài vượt mặt bọn họ với điểm tổng cao ngất ngưởng, cả lớp 11-1 không ai phục, họ luôn cảm thấy Quý Hoài gian lận. Cho nên lần này bọn họ âm thầm tính lật đổ Quý Hoài, trọng trách này giao cho Châu Tự.

Với Châu Tự, kỳ thi lần này là tình thế bắt buộc, cậu ta sẽ không để Quý Hoài vượt mặt lần nữa.

Lần này Trương Vỹ Ý không làm giám thị mà làm giáo viên tuần tra. Lúc gã đi tới phòng thi thứ nhất, sắc mặt trở nên khác thường.

Gã giao trọng trách cho Châu Tự, thậm chí còn lén dạy thêm cho cậu ta, việc này ngoài gã và Châu Tự thì không ai biết.

Quý Hoài viết xong tên mình thì ngẩng đầu lên nhìn Trương Vỹ Ý, sau đó cúi xuống làm bài.

Hai ngày thi cuối kỳ nháy mắt đã trôi qua, Quý Hoài đeo cặp sách về nhà, không biết nên làm gì bây giờ. Nỗi nhớ ngày càng lớn, hương vị nhàn nhạt lưu lại trên gối hay trên quần áo làm sao so được với người thật chân chính, những thứ ấy chỉ có thể tạm thời giải cơn khát tương tư mà thôi.

Hôm đó, cậu nhận được một cuộc gọi số lạ, bất ngờ làm sao, Hạ phu nhân gọi tới.

"Quý Hoài, cô tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Giang Tử Mặc, cháu có đi cùng không?" Hạ phu nhân cười hỏi.

"Thật ạ?" Quý Hoài kích động.

"Ừ, cô nghĩ là gọi cháu cùng đi cùng thì hơn."

"Cảm ơn phu nhân."

Quý Hoài theo Hạ phu nhân đi xe tới cục cảnh sát, lúc cậu lên xe, phát hiện ra trên xe còn có một người đàn ông mặc quân phục.

Hạ phu nhân giới thiệu: "Hạ Phủ Hiên, ba của Viện Viện, theo bối phận của Giang Tử Mặc thì cháu cũng có thể gọi là chú."

"Chú Hạ." Quý Hoài ngoan ngoãn chào hỏi.

Hạ Phủ Hiên có vẻ ngoài rất nghiêm trang, thần sắc lạnh lùng, lưng thẳng tắp, cả người toát ra khí chất cao ngạo của quân nhân.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ