Chương 36: Cháu suy nghĩ kỹ rồi

Începe de la început
                                    

Bây giờ nghe Hoa Cẩm Lăng nói anh ta tìm được một khối phỉ thúy đế vương, mọi người đều tò mò muốn chiêm ngưỡng, muốn chứng kiến sự ra đời của một khối phỉ thúy đế vương có giá trên trời tiếp theo

Oops! Această imagine nu respectă Ghidul de Conținut. Pentru a continua publicarea, te rugăm să înlături imaginea sau să încarci o altă imagine.

Bây giờ nghe Hoa Cẩm Lăng nói anh ta tìm được một khối phỉ thúy đế vương, mọi người đều tò mò muốn chiêm ngưỡng, muốn chứng kiến sự ra đời của một khối phỉ thúy đế vương có giá trên trời tiếp theo.

Hoa Cẩm Lăng gật đầu với trợ lý vừa khiêng đồ lên, trợ lý hiểu ý, nâng tay xốc khăn phủ lên, lộ ra cái rương vuông vắn.

"Ông nội, ông lên xem đi." Hoa Cẩm Lăng mời Hoa Chính Diệu đi qua.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh ta biến đổi, "Đây là có chuyện gì xảy ra?"

Trợ lý của anh ta không hiểu mô tê gì, cuống quít lắc đầu, "Không biết nữa, tôi chưa mở nó ra đâu."

"Ài, thật là đáng tiếc, không phải đã nói là phỉ thúy đế vương sao? Sao lại vỡ vụn ra thế này?"

"Tôi còn nghĩ lần này Hoa gia sẽ vực dậy nhờ một khối phỉ thúy đế vương, nhưng mà vỡ vụn rồi, ha ha." Sắc mặt Hoa Chính Diệu rất khó coi, lớn tiếng hỏi: "Đây là có chuyện gì? Sao ngọc lại vỡ nát?" Hoa Chính Diệu thấy khối ngọc tan nát trong rương thủy tinh thì rất xót, đó là một khối phỉ thúy đế vương cực phẩm, nếu Hoa gia sở hữu nó thì có khả năng quay lại thời hoàng kim.

"Ông nội, khối phỉ thúy này rõ ràng đã được đặt ở nhà kho khóa thật kỹ, chỉ có cháu và chú Cốc có chìa khóa." Nói xong, anh ta nhìn về phía chú Cốc.

Chú Cốc cúi đầu nói: "Lão gia, thiếu gia, đúng là tôi có giữ chìa khóa." Chú đưa tay vào túi tìm thì thấy trống không. Chú Cốc luôn bình tĩnh giờ cũng tái mét mặt mày.

"Không thấy chìa khóa đâu nữa."

Hoa Chính Diệu nổi trận lôi đình, chợt đưa mắt trừng Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc thấy Hoa Chính Diệu nhìn hắn thì nhàn nhạt cười. Sắc mặt Hoa Chính Diệu lại thay đổi, Hoa Cẩm Lăng bên cạnh hiểu ý ông ta, thấp giọng hỏi: "Là chú Mặc sao?"

Hoa Chính Diệu bình tĩnh không lên tiếng nhưng cũng ngầm xác định chuyện này là do Giang Tử Mặc làm. Giang Tử Mặc đương nhiên không muốn Hoa gia sẽ có một khối phỉ thúy đế vương nữa, e là lai lịch của khối phỉ thúy năm đó, Giang Tử Mặc cũng đã biết rõ ràng.

Giang Tử Mặc cong khóe môi, như cười như không nhìn Hoa Chính Diệu, dường như muốn nói "chính là do tôi làm."

Hoa Chính Diệu rất sĩ diện, dù mặt đã tái mét nhưng vẫn muốn lấp liếm việc này, chờ khách khứa đi rồi mới tính sổ. Nhưng Hoa Cẩm Tú ở bên cạnh thì lại kêu lên, Hoa Chính Diệu nghe thấy liền hỏi: "Làm sao thế?"

"Ông nội." Hoa Cẩm Tú do dự cắn môi nói: "Có chuyện cháu phải nói cho ông biết, nhưng, ông nội, cháu chỉ nói những gì cháu thấy, không biết có phải là thật hay không." Hoa Cẩm Tú ngập ngừng, Hoa Chính Diệu đoán ngay được cô ta muốn nói gì, mọi người xung quanh lập tức tò mò, nếu che đậy việc này thì bọn họ vẫn lén bàn tán thôi. Vậy thì cứ tung hê ra cho mọi người cùng biết đi.

"Cháu cứ nói đi."

"Ông nội, đêm qua cháu nhìn thấy Quý Hoài đến nhà kho."

Ánh mắt Quý Hoài phát lạnh, cậu lạnh lùng nhìn Hoa Cẩm Tú đang ấp úng: "Cũng có thể là do cháu nhìn nhầm, không thấy rõ lắm."

Hoa Cẩm Tú nói không chắc chắn, nhưng Hoa Chính Diệu đã xác định 80% chính là Quý Hoài. Giang Tử Mặc không muốn Hoa gia leo lại vị trí mặt trời ban trưa nên bảo Quý Hoài phá hủy ngọc phỉ thúy, đó là chuyện rất có khả năng xảy ra.

Ông ta nghĩ vậy, người khác trong Hoa gia đương nhiên cũng nghĩ như thế, Hoa Duẫn Giang là người đầu tiên tức giận quát lên: "Quý Hoài! Mày dám phá nát phỉ thúy, đây là lễ vật mà anh cả mày vất vả tìm về, khối ngọc quý như thế mày cũng dám phá nát!"

"Ba, cũng không chắc là Quý Hoài, con chỉ nhìn thấy nó đi vào, chứ không thấy bên trong." Hoa Cẩm Tú còn tiếp tục nói, cứ như là muốn thanh minh cho Quý Hoài.

"Không phải nó thì còn ai vào đây? Không hiểu quy củ, hậu đà hậu đậu, lại còn vô giáo dục. Ba, đây không phải lần đầu Quý Hoài phạm lỗi nữa, bây giờ nó có thể đập nát ngọc, vậy lần sau còn làm gì nữa? Chúng ta là người lớn cũng không muốn phạt nó, nhưng nó lại hết lần này tới lần khác phạm lỗi, chú ba mặc kệ nó, ba cũng không quản giáo sao?"

Hoa Chính Diệu trầm giọng: "Quý Hoài, cháu đánh nát ngọc phải không?"

Quý Hoài nghe thế, đi tới trước mặt bọn họ, im lặng nửa ngày rồi đột nhiên nói: "Chứng cớ đâu? Không có căn cứ sao đã vội quy tội cho cháu?"

Kịch vui của Hoa gia, khách khứa đương nhiên là muốn xem. Trong mắt bọn họ, ngọc cũng đã vỡ rồi, ai làm cũng không quan trọng. Trên thực tế, bọn họ cũng cho rằng là do Quý Hoài làm, dù sao nó là con riêng, nhà ai mà chả có vài đứa con riêng, chúng nó có thể làm ra chuyện gì, bọn họ đều biết. Ví dụ như chuyện hôm nay.

"Lão gia, thiếu gia, tôi tìm được thứ này trong phòng Hoài thiếu gia." Một tên vệ sĩ chạy ra, vươn tay lên, trong tay cầm một chiếc chìa khóa.

Quý Hoài cười nhạo một tiếng, không hề thấy bất ngờ. Từ lúc Hoa Cẩm Tú bắt đầu diễn trò, cậu đã liệu trước rồi. Cậu muốn trốn tránh, muốn cách xa những người này nhưng những chuyện như thế này cứ liên tiếp tự tìm đến.

Lúc này, cậu nhớ tới câu nói của Giang Tử Mặc hỏi cậu, "Cháu có hận bọn họ không?"

Cậu hận! Cậu hận người Hoa gia tùy ý quy tội cho cậu, tùy tiện bôi nhọ danh dự một người, chỉ với vài câu nói của Hoa Cẩm Tú mà đã đổ hết tội lỗi lên đầu cậu.

Trong Quý Hoài đang dâng lên một cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt, cậu nhắm mắt lại, thân thể thường ngày hay co rúm lại, giờ ngẩng đầu đứng thẳng lưng lên, hai bờ vai thẳng tắp, cậu cười lạnh: "Ông nội lại muốn xử lý theo gia pháp sao? Để chú Cốc đánh cháu một hồi rồi ném vào hình đường?"

Đời trước chính là như vậy, cậu không thể cãi lại, nói gì mọi người cũng không tin, chiếc chìa khóa đó là do Hoa Cẩm Tú lấy, ngọc cũng là do Hoa Cẩm Tú đập vỡ.

Tất cả sự nhẫn tâm của Hoa Chính Diệu trước giờ đều đổ hết lên người cậu, nếu ông ta có một chút lương tâm coi cậu là cháu trai thì vừa rồi cậu đã không bưng đĩa bánh ngọt kia đến cho ông ta. Quý Hoài nhắm mắt lại rồi mở ra, trái tim đã thông suốt, cũng hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Cậu nâng mắt nhìn lên, lại đụng phải ánh mắt Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc bình tĩnh nhìn cậu như thể đã nhìn từ rất lâu rồi. Quý Hoài giật mình, đột nhiên hô: "Chú Mặc."

"Cháu suy nghĩ kỹ rồi." Cậu nói.

1.[Đam mỹ] Chú, mượn đùi ôm một chút - Đương ThảUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum