Chương 25

46 2 0
                                    

Hôm sau, lúc Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, cậu chợt nói: "Chị, tối nay em ở lại trường học."

Suy nghĩ đầu tiên của Dương Chiêu là thằng bé lại muốn trốn học, cô bảo: "Không được."

Dương Cẩm Thiên trả lời: "Hôm nay là thứ bảy, sau khi tan học là giờ phụ đạo môn toán."

Dương Chiêu không tin.

c."

Dương Cẩm Thiên bĩu môi, ngồi ghế sau không nói một lời.

Dương Chiêu nhìn cậu qua kính chiếu hậu, phát hiện nét mặt Dương Cẩm Thiên hơi ủ rũ. Cô lên tiếng: "Hôm nay không có giờ phụ đạo, năm giờ rưỡi em tan học đúng không?"

Dương Cẩm Thiên rầu rĩ đáp: "Dạ".

Dương Chiêu lại bảo: "Tối nay chị có chút việc, lúc về nhà em nhớ tự làm bài, học bài."

Dương Cẩm Thiên nhíu mày: "Nếu chị bận thì để em ở trường học phụ đạo đi."

Dương Chiêu không đáp.

Xe bon bon chạy trên đường.

Một lát sau Dương Chiêu lên tiếng: "Tiểu Thiên, bây giờ chị rất lo cho em."

Dương Cẩm Thiên lặng lẽ nhìn cột mốc ven đường lướt vụt qua cửa sổ, cậu im lặng.

"Thứ hai tuần sau có bài kiểm tra môn toán."

Dương Chiêu tiếp lời: "Nếu em có thể vượt qua bài kiểm tra, vậy sau này em muốn tự học muộn hay học phụ đạo gì chị đều chiều ý em. Nhưng trước đó, em phải nghe theo chị."

Dương Chiêu ngẩng đầu hỏi: "Thật không?"

Dương Chiêu thản nhiên đáp: "Thật."

Xe chạy đến cổng trường, Dương Cẩm Thiên mở cửa bước xuống xe, trước khi xuống còn nói với Dương Chiêu một câu: "Vậy chị chờ đi, bài kiểm tra lần này em nhất định sẽ qua."

Dứt lời, cậu xách cặp bước nhanh vào trường.

Dương Chiêu ngồi trên xe nhìn bóng dáng đang xa dần của cậu.

Dương Cẩm Thiên còn đang ở tuổi các cậu trai mới lớn, thân thể có vẻ cao nhưng cũng vì còn chưa phát triển hết nên trông qua có hơi gầy yếu.

Tất cả mọi người đàn ông đều có một quá trình trưởng thành của riêng mình, Dương Chiêu nghĩ. Không nhất thiết phải có nguyên nhân cụ thể, có thể chỉ đơn giản là một hồi suy ngẫm hoặc là một lần gặp gỡ... các cậu bé sẽ dần trưởng thành và trở thành một người đàn ông thực thụ.

Sau khi đưa Dương Cẩm Thiên đi học, cô về nhà đọc sách. Cô đã hẹn Trần Minh Sinh vào lúc bảy giờ tối nay, đến lúc đó cô sẽ mua chút thức ăn mang đến.

Buổi trưa cô nhận được một cuộc điện thoại, là Tiết Miểu gọi tới.

"Tiểu Chiêu."

"Sao vậy?" Dương Chiêu hỏi, trước khi Tiết Miểu kịp nói cô đã chặn ngang một câu: "Bây giờ em đang trong kỳ nghỉ."

"..." Rõ ràng Tiết Miểu nghẹn lời, rồi lên tiếng: "Tiểu Chiêu, cứu nguy giang hồ đi."

Dương Chiêu hừ một tiếng: "Xem ra tiếng Trung của anh càng ngày càng thuần thục."

Hẹn Ước - TwentineМесто, где живут истории. Откройте их для себя