Chương 11 :

59 2 0
                                    

Trần Minh Sinh hỏi: "Cô tới đây làm gì?"

Anh nghĩ lý do duy nhất Dương Chiêu đến đây là vì chuyện đó, nhưng anh không thấy Dương Chiêu mang chân giả đến.

"Tôi tới tìm anh." Dương Chiêu trả lời.

"Tìm tôi?" Trần Minh Sinh hỏi cô: "Có chuyện gì? Đúng rồi, tôi khỏe hơn nhiều rồi, cô trả chân giả cho tôi đi."

Dương Chiêu không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn anh, như đang xem xét câu "khỏe hơn nhiều rồi" có đáng tin không. Cuối cùng cô gật đầu: "Đúng là khỏe hơn nhiều."

Trần Minh Sinh: "Vậy —"

"Hết bệnh rồi sao không tới tìm tôi." Dương Chiêu nói trước.

Trần Minh Sinh: "Mấy ngày nay tôi bận, không có thời gian."

"Bận việc gì?" Dương Chiêu nhíu mày, "Anh đi lái xe?"

Trần Minh Sinh: "Không." Nói xong anh nhìn Dương Chiêu, "Tôi thế này sao lái xe được."

Chỉ cần không ngốc sẽ nghe ra ý trách móc của Trần Minh Sinh. Nhưng Dương Chiêu không phải người bình thường, dù bị trách móc nhưng chỉ cần cô cảm thấy mình làm đúng sẽ không dao động. Cô nói với Trần Minh Sinh: "Anh ngồi xuống đi."

Trần Minh Sinh tự hỏi rốt cuộc ai là chủ nhà, nhưng anh không nói nhiều, ngồi xuống giường nhìn Dương Chiêu đang ngồi trên sô pha. Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên Trần Minh Sinh bật cười.

Dương Chiêu sửng sốt, cảm thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Minh Sinh có gì đó rất thích thú. Cô cảm giác mặt mình hơi nóng lên, cô hỏi anh: "Anh cười gì thế?"

Trần Minh Sinh lắc đầu: "Không có gì, ngại với cô Dương quá, cô đừng trách nhé."

Dương Chiêu nói: "Gọi tôi là Dương Chiêu."

Nét cười lại rộ trên mặt Trần Minh Sinh, sau đó chuyển thành ý cười thản nhiên.

"Dương Chiêu."

Dương Chiêu cảm thấy mặt mình càng nóng, cô hít sâu: "Anh cười gì thế."

Trần Minh Sinh cúi thấp đầu rồi lại ngước lên: "Cô ngồi rất nghiêm chỉnh, giống như lãnh đạo sắp phát biểu."

Dương Chiêu chớp mắt mấy cái, tư thế ngồi ư? Nghiêm chỉnh? Cô cúi đầu nhìn mình. Cô vẫn thường ngồi như vậy, không thấy có vấn đề gì. Nhìn mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Trần Minh Sinh, anh ngồi đối diện cô, cách mấy bước, lưng hơi cúi, nhìn vô cùng thong thả. Còn chân anh...

Ánh mắt Dương Chiêu tự chuyển về phía chân Trần Minh Sinh, phần đùi phải bị cụt của anh, lúc anh ngồi xuống ống quần xếp trên giường.

Trần Minh Sinh đương nhiên chú ý tới ánh mắt của cô, nhưng anh không động đậy, cứ ngồi vậy mặc Dương Chiêu nhìn.

"Chân của anh, sao bị như vậy?" Dương Chiêu hỏi.

"Có chuyện bất trắc." Trần Minh Sinh lấy gói thuốc lá ở đầu giường, đưa một điếu lên môi, sau đó giương mắt nhìn Dương Chiêu: "Hút thuốc có sao không?"

Dương Chiêu không ngờ anh lại hỏi ý mình.

"Không sao, anh cứ tự nhiên."

Trần Minh Sinh đốt thuốc, làn khói mỏng manh khiến mắt anh hơi nheo lại.

Hẹn Ước - TwentineOù les histoires vivent. Découvrez maintenant