36. Quyết định

Bắt đầu từ đầu
                                    

Vừa nghĩ tới tương lai nên thế nào đã cảm thấy thật đáng sợ, sau đó mà bắt đầu cảm thấy may mắn, hoàn hảo Yui trước đây cũng không nói gì.

Chị ấy đều như nói ra, tớ nhất định sẽ chạy trốn đi.

Hai người con gái a...Nên làm cái gì bây giờ?

Không biết nên thế nào đối mặt nhau, cha mẹ, bạn bè, mọi người chung quanh.

Cũng không phải thích là có thể ở chung với nhau.

Nhìn không thấy bất luận một tương lai tốt đẹp nào.

Thật sự rất đáng sợ.

Đáng sợ hơn là, tớ không thể quên được.

Rất thích a, tớ thích Yui.

Chị ấy có thể quên thật sự rất tốt.

Thế nhưng a, không muốn lại nhìn  chị ấy ở trước mặt rời đi, cho nên nếu so với chị ấy sẽ bị bỏ lại!

Chị ấy đến Pháp, tớ trở về Saitama đi, không muốn ở lại cái nơi tràn đầy hồi ức này, trước kia, hiện tại."

Yamamoto nhìn từng cái tin tức gửi tới, muốn nói cậu quá bi quan rồi cũng không có hỏng bét như vậy, nhưng lại không thể gửi đi.

"Đừng khóc nữa, ngủ một giấc đi. Tỉnh dậy luôn sẽ có chuyện tốt xảy ra."

Đem điện thoại vứt qua một bên, Shimazaki đem mặt vùi vào lớp lông mềm mại của Bis, Bis ngọ nguậy thoát khỏi nàng, Shimazaki buông tay ra, Bis từ trên người nàng nhảy đến sàn nhà run lớp lông trên người, lại có thể vẩy ra một ít nước nho nhỏ.

Shimazaki nhìn Bis có chút giãy ra, lại nhìn miếng nước trên sàn nhà, cười khổ nói, "Xin lỗi, đem em làm ướt rồi."

"Meo méo?" Bis mở đôi mắt to tròn nghi ngờ nhìn nữ chủ nhân trước mặt, Shimazaki hướng nó vẫy vẫy tay, nó do dự một chút vẫn là nhẹ nhàng nhảy về đầu gối của nàng.

"Đừng bỏ lại chị, chị cũng chỉ có em."

Đi vòng quanh cột điện bên đường vài vòng, Yamamoto mới rốt cuộc quyết định tự lên lầu về nhà.

"Cậu đi ra ngoài một chút có thể hơn một tiếng a." Yokoyama nhìn Yamamoto đã trở về, khẽ cười nói.

Yamamoto không có tâm tình gì để cười, ở trước mặt Yokoyama ngồi vào chỗ của mình, "Yuihan, cậu thực sự quyết định đi Pháp sao?"

Yokoyama nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Yamamoto sửng sốt một chút, theo thói quen liếm môi, gật đầu, "Ừ, cũng không thể khiến Takahashi-san thất vọng đi. Tớ rất thích công việc này, thực sự rất thích."

"Một năm thế nhưng có thể phát sinh rất nhiều việc, sinh một đứa nhỏ cũng chỉ cần mười tháng thôi. Cậu nếu như bây giờ thực sự đi Pháp, một năm sau trở về khả năng có rất nhiều chuyện cũng không giống nhau."

"Sayaka cậu muốn nói cái gì?"

Yamamoto nắm hai tay một chút lại hạ xuống đấm chân của mình, cuối cùng cố sức đập một cái hít sâu một hơi, "Shimazaki đang khóc."

"..." Yokoyama cảm thấy trái tim mình không tự chủ thắt lại một cái.

"Tớ trước đem cậu đến đây ở, là muốn cho các cậu xa nhau đều tự suy xét rõ ràng chuyện của mình, hiện tại cậu ấy đã nghĩ rõ, còn cậu?" Yamamoto đem điện thoại mình đưa cho Yokoyama, "Vẫn cảm thấy nên cho cậu xem một chút."

Yokoyama nhìn chằm chằm điện thoại của Yamamoto, từng chút từng chút nhìn dòng chữ bên trong, chậm chạp không nói gì.

"Chuyện tình cảm này là của hai người, dù sao vẫn không nên một mình quyết định tất cả, cậu ấy cũng vậy, cậu cũng vậy, chung quy nên đối mặt đem lời nói ra rõ ràng. Tớ thật là phiền khi bị kẹp giữa hai cậu a!" Giọng Yamamoto mang theo tức giận cũng phiền não không thể diễn tả, "Một người vừa mới khóc xong người khác lại khóc, thực sự đáng ghét! Tôi cũng muốn khóc a!"

"Sayaka." Yokoyama yên lặng đưa điện thoại trả lại cho Yamamoto, "Xin lỗi, có thể làm phiền cậu đưa tớ về nhà được không? Tớ muốn thấy em ấy, bây giờ."

"Được."


-------------------------------------------------


Chap sau hoàn :)))

[Fanfic-Edit][AKB48] Không quên (YuiParu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ