1.Quá khứ

761 13 1
                                    


Đứa trẻ run rẩy co mình trong ngăn tủ, thông qua khe hở mà nhìn thấy mọi việc xảy ra bên ngoài.
Tiếng lưỡi dao xuyên vào da thịt.... Rợn người
Tiếng máu..... Rít lên......
..........loang ra...... Đỏ thẫm...
Tiếng mưa.....
Mưa!
Ào ào....
Xối xả....
Trắng xóa....
Hòa vào vị máu tanh nồng....
Phòng khách chập chờn ánh sáng, một gã đàn ông đeo khẩu trang có đôi mắt tàn bạo như ác quỷ không ngừng điên cuồng đâm dao vào người ba mẹ nó. Một mùi hương tanh tưởi chết chóc lan tỏa trong không khí. Máu chảy càng lúc càng nhiều, chúng nhuộm đỏ chiếc váy ren trắng của mẹ và áo sơ mi của ba rồi tràn cả ra sàn. Màu đỏ chói mắt ấy không ngừng lan rộng, thậm chí gần như sắp đến trước cái tủ mà đứa trẻ đang trốn rồi.
Tiếng "phập" cuối cùng vang lên. Gã đàn ông rút con dao vẫn còn dính máu tươi ra, đảo mắt quanh căn phòng như tìm kiếm con mồi. Đứa trẻ càng run rẩy nhiều hơn, mồ hôi lạnh thấm ướt cả mái tóc xinh xắn. Nó biết gã đang tìm ai.
Gã đàn ông bắt đầu di chuyển. Mỗi bước chân của gã nện trên mặt đất chẳng khác gì tiếng chuông đoạt hồn của ác quỷ. Đứa trẻ rụt cổ lại, ôm mặt tì sát vào đầu gối, không dám quan sát thêm nữa. Nó sợ bị gã tìm thấy, nó sợ đau, nó không muốn bị những nhát dao khủng khiếp kia đâm vào người. Có ai không, ai đó làm ơn cứu nó với...Hức, mẹ ơi, ba ơi...
------------------------------------------------------
"Cháu bé, cháu có thấy mặt kẻ giết ba mẹ không?"
"Mọi chuyện xảy ra như thế nào, cháu kể lại đi!"
"Cháu bé..."
Jeon Jungkook giống như không hề nghe thấy những câu hỏi dồn dập của cảnh sát, chỉ chăm chú quan sát bàn tay đầy máu tươi của mình. Tại sao ba mẹ không tỉnh lại, tại sao, rõ ràng bé đã lay mạnh như thế cơ mà, tại sao?
Kim Rena nhìn bộ dạng câm lặng của Jeon Jungkook liền vô cùng khó chịu. Sao bà lại là cô của đứa trẻ phiền phức này chứ, ba mẹ bị giết tìm ai không tìm, cư nhiên lại gọi điện cho bà ta, hại bà ta mất giấc ngủ còn bị kinh sợ một phen. Nhớ lại cảnh tượng bắt gặp trong phòng khách,Rena lại muốn nôn mửa, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Thế mà giờ đứa trẻ cứng đầu này còn không chịu nói chuyện, cứ thế này thì khi nào bà ta mới được quay về nghỉ ngơi đây?
"Jungkook, mau trả lời mấy chú đi con!"
Mặc kệ bà Kim Rena quát la thế nào, Jeon Jungkook vẫn giữ nguyên một bộ dạng như ban đầu, ánh mắt trống rỗng không hề có tiêu cự. Jeon Woojin nhìn vẻ mặt hung dữ của vợ, lại nhìn những người xung quanh đang bàn tán bèn chạy lại khuyên ngăn:
"Em nhẹ nhàng thôi, thằng bé còn đang sợ hãi mà."
Kim Rena hừ lạnh một tiếng rồi bỏ sang một bên, không hề muốn nhìn mặt ông chồng hèn nhát này nữa. Tại sao cùng là hai anh em, cùng một mẹ sinh ra mà mỗi người lại khác biệt như vậy. Jeon Junghyun vừa đẹp trai vừa là tổng giám đốc của công ty xây dựng Jeon thị đứng top mười cả nước, mà chồng bà là em trai người ta lại chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, tiền lương thê thảm không nỡ nhìn. Kim Rena đã nhiều lần bảo Jeon Woojin bỏ việc đi, sau đó nhờ anh trai tìm cho chức vụ nào đó trong Jeon thị mà làm, thế nhưng tên chồng ngốc kia nhất quyết không chịu. Cái gì mà không có chuyên môn về ngành xây dựng, cái gì mà lòng tự trọng,...Hừ, ngu ngốc!
Jeon Woojin lắc đầu trước thái độ của vợ rồi dịu dàng vuốt tóc Jeon Jungkook. Thằng bé thật đáng thương, rốt cục tên khốn độc ác nào làm chuyện tày trời này chứ? Ông cũng đau lòng lắm, anh trai đột ngột mất đi khiến ông sock nặng. Chỉ có ông hiểu được Jeon Junghyun thương em trai như thế nào. Ba mẹ mất sớm, nếu không phải có sự chăm sóc bảo bọc của Jeon Junghyun, ông đã không có ngày hôm nay. Rena vĩnh viễn không biết được với trình độ yếu kém của Jeon Woojin thì muốn có công việc văn phòng như hiện tại cũng là vô cùng khó khăn, tất cả đều là do Jeon Junghyun giúp đỡ hết. Không chỉ công việc, cả tiền mua nhà, mua xe, cưới vợ,...đều có một khoản lớn là anh trai ông cho. Càng nghĩ, Jeon Woojin càng muốn rơi nước mắt."Jungkook à, con đừng đau buồn nữa. Sau này cô chú sẽ chăm sóc cho con, chúng ta sẽ là một gia đình."
Jeon Woojin còn chưa đáp lời thì Kim Rena đã nhảy cẫng lên. Cái gì, ốc mang không nổi mình ốc còn muốn vác thêm một cục nợ. Tên chồng khốn kiếp này!
"Jeon Woojin, ông nói gì đó? Nuôi nó, tiền đâu mà nuôi!? Ông có óc không hả???"
Cảnh sát và những người dân xung quanh đều cau mày khi nghe Kim Rena nói như thế. Đứa trẻ này đúng là tội nghiệp, ba mẹ đã bị sát hại còn phải chịu cô mình xua đuổi.
"Người phụ nữ kia qua nhỏ mọn đi, cháu mình mà cũng không muốn nuôi."
"Cái gì nhỏ mọn? Phải nói là ác độc mới đúng."
"Aizz, loại người gì mà..."
Rena nghe những lời xì xào đó, sắc mặt liền đen như đít nồi. Đang định kéo Jeon Woojin bỏ về thì một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua đầu bà ta. Khoan đã, không phải vợ chồng Jeon Junghyun chết hết rồi hay sao? Mẹ của Jeon Jungkook là trẻ mồ côi, nhà ngoại đương nhiên không có một ai. Nói cách khác, bà ta và Jeon Woojin chính là người thân duy nhất của thằng bé. Nếu nuôi thằng bé này, đồng nghĩa với việc tài sản kếch sù của Jeon gia và cả công ty Jeon thị đều sẽ thuộc về bà ta. Mắt của Kim Rena sáng rực lên như nhìn thấy tương lai giàu sang ở phía trước. Bà ta lập tức thay đổi thái độ, dịu dàng nói với Jeon Jungkook:
"Jungkook à, ban nãy là cô đùa thôi. Cô chú nhất định sẽ nuôi con, yêu thương con thật nhiều."
Thấy vợ mình trở nên kì quái như thế, Jeon Woojin vô cùng kinh ngạc, không lẽ lòng nhân ái của bà ta đột nhiên trỗi dậy sao?
"Vợ à, em..."
Kim Rena vội nắm chặt lấy cánh tay ông, miệng cười toe toét như hoa nỏ, khẽ thì thầm:
"Mình à, chúng ta sắp giàu to rồi, giàu to rồi!"
Từ đêm xảy ra vụ giết người kinh hoàng đó, Jeon Jungkook đến sống chung với hai vợ chồng Jeon Woojin đã tròn ba tuần. Mấy ngày đầu, cậu bé không hề động một hạt cơm hay nói chuyện, chỉ ngồi co ro trong phòng riêng, ngủ cũng không chịu ngủ, chỉ mở to đôi mắt trống rỗng nhìn bức tường đối diện. Jeon Woojin nhìn cháu mình ngày càng gầy yếu thì vô cùng đau lòng, nhưng mặc kệ ông an ủi, khuyên bảo thế nào, cậu bé vẫn giống như không nghe thấy. Khi Jeon Woojin tìm vợ giúp đỡ, Kim Rena lại đang bù đầu nghiên cứu luật thừa kế với mục đích làm sao nuốt trọn số tài sản to lớn của ba mẹ Jeon Jungkook để lại, còn thời gian đâu mà lo việc khác nữa. Thậm chí, bà ta còn vô trách nhiệm mà nói:"Chắc nó điên rồi, ông cứ dẫn đến bệnh viện tâm thần đi, đỡ tốn cơm." Jeon Woojin rất bất mãn vì thái độ vô trách nhiệm của Kim Rena, vừa định mở miệng răn dạy thì bà ta đã chặn đầu trước, choe chóe liệt kê một đống lỗi lầm cùng thiếu xót của ông, sau đó than bản thân vì thế mà sống khổ sở đến mức nào. Mỗi lần như thế, Jeon Woojin lại chùn bước nhượng bộ. Trước đây Rena vốn là con gái cưng của ông bà Kim, từ nhỏ đến lớn đều sống an nhàn sung sướng, sau khi lấy ông mới bắt đầu phải động tay vào công việc nhà. Nhìn bàn tay trắng nõn ngày nào giờ đã đầy vết chai của vợ, Jeon Woojin thở dài một hơi rồi ra ngoài, có trách thì cũng trách ông vô dụng thôi.
Sau hôm bàn chuyện với Kim Rena không thành công, chỉ có Jeon Woojin một mình tiếp tục cố gắng giúp Jeon Jungkook trở lại bình thường. Ông xin lời khuyên của bác sĩ tâm lí, thường xuyên ngồi trò chuyện với cậu bé hàng tiếng đồng hồ, cư xử lúc nào cũng dịu dàng săn sóc. Qủa nhiên ông trời không phụ lòng người, đến nay Jeon Jungkook đã chịu nói chuyện và ăn cơm, cũng thân thiết với người chú này hơn. Chỉ có Kim Rena là luôn lạnh nhạt với Jeon Jungkook, mỗi lần bà ta gặp trở ngại khi làm thủ tục chuyển nhượng tài sản là lại nổi cáu mắng mỏ cậu bé. Tuy vậy, Kim Rena không hề có ý định đuổi Jeon Jungkook đi. Bà ta nghĩ mình đã hưởng tài sản của vợ chồng Joen Junghyun thì phải chăm sóc cho con bọn họ cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng đến một ngày kia, quan niệm của Kim Rena lại đột ngột thay đổi.
Mọi chuyện bắt đầu từ hôm Rena với tư cách là người bảo hộ của Jeon Jungkook, thành công sở hữu toàn bộ tài sản của Jeon Junghyun, thuận lợi trở thành cổ đông lớn nhất của công ty Jeon thị, Bà ta vui mừng đến nỗi vội vàng mở một cuộc họp mặt bạn bè để khoe khoang. Những người ngày xưa châm chích, chê bai Kim Rena nghèo khổ thì bây giờ lại vô cùng ghen tỵ với bà ta. Khỏi phải nói Kim Rena hả hê đến mức nào, suốt cả buổi miệng đều không ngừng cười. Có một người không vừa lòng bộ dạng đáng ghét của bà ta bỗng lên tiếng:
"Rena à, nhà bà đang nuôi đứa trẻ đó hả? Ba mẹ chết hết mà chỉ còn nó sống, không chừng có mệnh xấu đó nha."
Những người xung quanh cũng góp lời bàn tán. Người thì bảo là mệnh khắc phụ mẫu, người thì bảo là sao chổi mang xui xẻo,...Kim Rena nghe vậy thì cả kinh, nếu quả thật đúng như vậy, có khi nào hai vợ chồng bà sẽ bị Jeon Jungkook khắc chết không? Nhớ đến cảnh tượng ba mẹ nó nhập nhụa trong vũng máu, tim Kim Rena lại run lên. Không được, không thể giữ nó lại được nữa!
"Thế các bà nói tôi phải làm sao đây, tôi chẳng biết tống con bé đi đâu cả?"Rena hoang mang hỏi.
Bầu không khí thoáng trầm mặc dây lát. Một phụ nữ váy lam đột nhiên la lên:
"A, hay là bà đưa nó đến cô nhi viện đi! Tôi biết một nơi 'tốt' lắm."
---- --------- --------- --------- --------- -------
Sau khi hỏi thăm địa chỉ của cô nhi viện, Rena lập tức lái xe về nhà. Bà ta nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ mới bốn giờ chiều, vẫn chưa đến giờ tan tầm của Jeon Woojin. Trong quãng thời gian này tống khứ con nhỏ xui xẻo kia đi là tốt nhất. Bà hiểu rõ chồng mình là người rất mềm lòng, nếu để ông biết chuyện này nhất định sẽ không đồng ý. Vì bảo toàn mạng sống và phú quý, không còn cách nào khác là loại bỏ đứa cháu này thôi.
Lúc Kim Rena trở về, Jeon Jungkook đang khom lưng lau dọn phòng khách. Một đứa trẻ mới tròn sáu tuổi mà hiểu chuyện như thế này ai chẳng thích, chẳng qua trong đó không bao gồm Kim Rena. người rất mê tín, sợ chết và tham lam. Bà ta bỏ qua cái cúi chào lễ phép của Jeon Jungkook, rồi chạy vội lên lầu, mở tủ vơ vét quần áo và các vật dụng cá nhân của cậu bé rồi cho hết vào giỏ. Xong xuôi, Kim Rena liền kéo Jeon Jungkook ra thẳng xe, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cổ tay cậu bé bầm tím một mảnh. Jeon Jungkook bị hành động của cô mình làm cho hoảng sợ, cô muốn đưa bé đi đâu? Giống như linh cảm được mình sắp bị bỏ rơi, Jeon Jungkook òa khóc, cố gắng vùng vẫy khỏi trói buộc của Kim Rena. Sức của một đứa trẻ sao có thể so sánh với người lớn, rất nhanh cậu bé đã bị bà ta quăng lên hàng ghế sau. Jeon Jungkook kiềm nén đau đớn bởi cú va chạm, không ngừng đập cửa xe, nước mắt thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn."Cô ơi, mở cửa ra! Con không muốn đi, không muốn đi!"
Kim Rena không hề để vào tai những lời cầu xin của cậu bé, lập tức cũng ngồi lên ghế lái, khóa chặt tất cả các cửa rồi quát:
"Câm miệng, còn la nữa tao đánh chết! Đồ xui xẻo như mày mà không tống đi sớm, trước sau gì tao và chú mày cũng giống ba mẹ mày, đều bị hại chết."
Đôi mắt Jeon Jungkook mở to giống như không thể tin được những gì Kim Rena nói. Ba mẹ...là do...bé hại chết sao?
Kim Rena nhìn thấy vẻ mặt của cậu bé qua gương chiếu hậu, không hề có ý phủ định, thậm chí còn cay nghiệt nhấn mạnh quan niệm sai lệch này:
"Đúng! Ba mẹ mày đều do mày hại chết! Mày chính là đồ sao chổi, là ôn tinh!"
Sau khi nghe những gì cô mình nói, Jeon Jungkook không hề nhúc nhích suốt dọc đường đi, ánh mắt lại trống rỗng vô hồn như ngày nào.
"Ba mẹ mày do mày hại chết..."
"Mày là đồ sao chổi!..."
Những câu nói đó không ngừng xoay tròn trong đầu cậu bé, dần dần bôi đen tâm hồn trong sáng của trẻ thơ. Một thứ tội lỗi không rõ tên ngày càng lớn dần lên trong lòng Jeon Jungkook, khiến cậu bé sợ hãi đến run rẩy. Kim Rena đối với sự câm lặng của Jeon Woojin thì rất là vừa lòng, có trời mới biết bà ghét nhất là trẻ con, phiền phức không chịu nổi.
Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Kim Rena cũng đưa được Jeon Jungkook đến cô nhi viện mà bạn mình giới thiệu. Cô nhi viện Nhân Ái nằm trên một ngọn đồi không tên ở ngoại ô thành phố xung quanh là núi rừng, gần như tách biệt với bên ngoài. Lúc Rena lại xe cũng khá khó khăn vì trời dần tối, nhiều lần suýt lạc đường khiến bà ta phát cáu. Vừa tới nơi, bà ta liền kéo Jeon Jungkook còn chưa ổn định tâm lý ra khỏi xe, một mạch đi tới gọi cửa.

chuyển ver/ vkook / lão bà sát thủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ