Shimazaki không ngừng trấn an bản thân, không có chuyện gì không có chuyện gì không có chuyện gì, nhưng trong thân thể ước số bẩm sinh bi quan đang không ngừng ồn ào gọi tới, nàng đã xảy ra chuyện nhất định nàng đã xảy ra chuyện, nếu không vì sao không gọi được nếu không vì sao không thể gọi được.

Không thể...

Không thể như vậy...

"Yui...Đem Yui trả lại cho tôi..."

Shimazaki gắt gao nắm điện thoại di động vô thức nỉ non.

Cùng Yokoyama mất liên lạc đã mười mấy giờ, Shimazaki cảm giác mình không thể ngồi như vậy được nữa, không làm gì nàng nhất định sẽ phát điên. Một mình mờ mịt đảo qua chung quanh căn phòng, hung hăng vỗ vỗ mặt để mình tỉnh lại, gò má mất đi huyết sắc tái nhợt trong nháy mắt hiện ra vài vết đỏ hồng. Run rẩy lấy trong điện thoại dãy số cùng Kojima ngày trước gọi đi, bên kia cũng đang lo lắng liên lạc bên phía Fukuoka, nhận được điện thoại của Shimazaki cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nhóm người lớn tuổi vừa thương lượng liền phái Oshima mạo hiểm mưa to gió lớn đem Shimazaki về nhà Kojima nơi các nàng đang ở hiện tại, nếu có tin gì liền nói cho nhau.

"Shimazaki em cũng không cần quá lo lắng, Fukuoka bên kia tạm thời không liên lạc được chắc là do bão nên tín hiệu bị gián đoạn, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì." Takahashi nhìn một chút sắc mặt đáng sợ của Shimazaki vội vã trấn an, "Hơn nữa cho dù bão có tiến vào hải lý cũng sẽ không sao, các em ấy sẽ bơi trở về."

"..."

Trong phòng không khí tựa hồ trong nháy mắt liền thấp xuống vài độ.

Oshima cùng Kojima đối với Takahashi cười nhạt hai tiếng haha nói yên lặng

Nhưng Shimazaki lại nhãn thần mờ mịt gật đầu, "Ừ. Sẽ bơi trở về."

Ba người đồng thời lo lắng nhìn về phía Shimazaki, trao đổi ánh mắt cho nhau, Kojima chen vào ngồi bên cạnh Shimazaki, "Paruru có muốn đi ngủ một chút không?"

"Eh? Không cần?"

"Ăn một chút đi? Đầu bếp nhà chị làm bánh kem ăn cực kỳ ngon."

"Ăn cái gì..." Nghe Kojima nói, Shimazaki đột nhiên nhớ lại Yokoyama trước khi đi công tác nhiều lần căn dặn chuyện của nàng, ngày hôm nay nàng còn chưa ăn bữa trưa, tuy rằng cái giờ này kỳ thực đã lập tức có thể ăn cơm tối, "Ăn cái gì."

Không phải, Yui biết sẽ tức giận đi.

Takahashi thăm dò nhìn một chút Shimazaki đang ngồi ở bàn ăn ngoan ngoan ăn cơm, lo lắng nói, "Con bé nhìn không ổn a."

"Quá lo lắng, cho nên có chút để tâm vào chuyện vụn vặt. "Oshima lắc đầu, "Để chị cùng Kojima, chúng ta tiếp tục liên hệ bên Fukuoka đi. Bên kia tin tức hình như có số người thương vong, cái này đừng nói với Shimazaki."

Takahashi gật đầu bày tỏ đồng ý, sau đó thở dài một tiếng, "Chỉ mong thực sự tất cả bình an a."

"Em cũng bị lây bệnh virus ngày tận thế sao?" Oshima cố sức vỗ vai nàng, cho nhau tỉnh lại, "Khẳng định không có chuyện gì."

Ba giờ sáng, đột nhiên chuông điện thoại di động cùng điện thoại bàn vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng cả kinh. Điện thoại Takahashi là Yamamoto gọi đến, điện thoại nhà Kojima lại chủ nhà trọ Sashihara gọi tới.

[Fanfic-Edit][AKB48] Không quên (YuiParu)Where stories live. Discover now