Chương 29: Nhu tình trong nỗi sợ

437 33 129
                                    

Thiếu nữ tóc tím thả người trên giường, cô uốn éo thân người trong màn chăn bông trắng. Gương mặt áp lên gối thi thoảng nở nụ cười ngọt ngào vô thức.

"cạch" Tiếng cửa phòng khẽ mở, cô gái liền cảm thấy khó chịu, vô thức nhíu mi rồi vùi đầu vào trong gối, cuộn tròn trong chăn như một đứa trẻ.

Thanh niên tóc tím đen đứng ngoài cửa, ánh mắt xám tro nhìn Ruri, khẽ phì cười. Nhìn lên mặt cửa sổ đã được thay mới, anh thấy rõ bộ dạng của mình hiện nay. Bên má là một miếng băng vết thương lớn. Tay thì đã bó bột. Ánh mắt đổ qua tay liền chán nản thở dài. Nhìn cô hồi lâu, cảm nhận khoảng không gian nhu tình lắng đọng, anh quay người đi ra ngoài.

"Ngủ ngon, Ruri! " Yuto mỉm cười rồi ấm áp nói. Án mắt vẫn nhu tình nhìn cô gái không rời.

Tiếng cửa đóng lại ngay sau đó.

Trong phòng ngay khi tiếng cửa khép lại, Ruri cũng ti hí mở mắt, ánh sáng hắt vào cả gian phòng rộng lớn. Tiếng chim hót líu lo một âm vang của ngày mới, cô vươn vai ngồi dậy, gương mặt chưa tỉnh ngủ mà ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Ơ, mình vừa nghe thấy tiếng ai đó mà? Nhầm lẫn sao? "

Ngồi trên giường ngẫm nghĩ ít lâu, vò vò mái tóc vẫn không thấy ai vào. Cô tự nói do mình nằm mơ thôi, phải tỉnh táo lại nào.

Cô liền bước xuống giường, bộ váy trắng phũ xuống chân làm lộ ra đôi chân trần trắng nõn ngọt ngào. Cô từng bước vào nhà vệ sinh.

...

"rốc rách"

Ruri lau những giọt nước trên tóc rồi lấy một dây nơ hình cánh chim cột lại. Tùy ý lấy một bộ áo bệnh nhân khác mặc vào. Cô lấy một ly cà phê sữa đá mà nhâm nhi thưởng thức cùng một bữa sáng, ngâm nga một bài hát quen thuộc. Rồi nhớ đến giọng hát của Yuto, cô rùng mình ớn lạnh một cái.

Sau một lúc, cô bắt đầu thấy chán, mở toang cửa sổ. Những cánh chim sà vào bay quanh cô, hót những lời ca chân thật ấm nồng, lượn lờ những vũ điệu tuyệt mĩ.

Ruri cười khanh khách, lại nhớ con Toto ở nhà, lâu rồi không gặp nó. Nó rất biết làm cô vui. Như chủ cũ của nó.

"Rầm" một người ngã nhào vào phòng, đó là một người đàn ông cao lớn.

Ruri lùi lại một bước e dè nhìn người đó, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi không sao quên được. Người thiếu nữ run lên, đây là một điềm báo không tốt... Người này, sao cô lại lo sợ.

Cảm giác đáng sợ này, chẳng lẽ...

"Ta xin lỗi cháu, do tránh một nhân viên đang cấp cứu" người đàn ông đứng dậy nhìn Ruri, ngũ quan cũng không tệ. Bộ áo ông ta mặc đen tuyền càng làm ông ta thêm bí ẩn.

Từng câu chữ đánh mạnh vào tâm trí của Ruri, như một đòn sấm đánh ngang tai. Cô e dè, nắm chặt bàn tay... Cảm giác đau làm cô giữ được bình tĩnh mà không hét lên. Ép giọng, cô gái nói:

"Không sao, tôi ổn... Ông đi được rồi."

Ruri run lên vì sợ, quá khứ năm xưa ùa về như một cơn ác mộng. Cô lại nhớ đến dấu răng trên bàn tay đã không còn, nó đang nhói lên inh ỉ đau.

[YGO Arc V Fanfic] Ngàn Năm Một Tình YêuWhere stories live. Discover now