[60 End] Hạ màn

Start from the beginning
                                    

Cảnh quay sang nhìn Thiên Hinh, cặp mắt ánh lên niềm hạnh phúc bình dị. Thiên Hinh mái tóc đã điểm bạc, chất gọn sau gáy. Y nắm tay nàng rồi lững thững đi về phía núi Nghĩa Lĩnh hùng vĩ kia. Xem như là viên mãn rồi, cuộc đời của hai con người khổ đau nhất cuộc chuyển giao quyền lực hai triều Lý Trần.

Giờ đây chẳng có binh biến lục cung, chẳng có huyết lệ tương tàn, chẳng có ngoại xâm tàn phá. Chỉ có y và nàng, cùng những kỉ niệm về một thời vàng son đã qua.



-Thiên Thiên, mình nhớ lúc ta và mình gặp nhau lần đầu tiên khi chúng ta mười lăm tuổi chứ?

-Em vẫn nhớ.

-Mình nhớ lần thứ hai ta gặp nhau đêm Trung Thu ở Hải Ấp chứ?

-Em vẫn nhớ.

-Mình nhớ lần thứ ba ta gặp nhau hôm Tết ở chùa Chân Giáo chứ?

-Cảnh, em vẫn nhớ.

-Nếu được quay lại là Trần Cảnh của ba mươi ba năm trước, ta sẽ trân trọng từng năm tháng của chúng ta.

-Nhân hội lão, tâm bất lão.*

*Người rồi sẽ già, tâm không già.

Thiên Hinh nhẹ nhàng nói, ánh mắt thâm tình trao cho Thái thượng hoàng. Y nheo mắt cười.

-Vong bất liễu nhĩ đích hảo.*

*Không sao quên được vẻ đẹp của nàng.

Khung cảnh bình yên này đã bao lần hai người tưởng tượng ra. Cả cuộc đời đã khóc quá nhiều, chặng đường cuối này có thể để họ cất khúc hát vui vẻ được không?





Bảo Phù năm thứ 5.

Mùa hạ, tháng 4, ngày mồng 1, Thái thượng hoàng băng ở cung Vạn Thọ.

Trước đó Hoàng đế nghe tin Thái thượng hoàng đau nặng, cho người đến Bạch Hạc đón người về. Cảnh không muốn xa Thiên Hinh, y muốn ở lại đây.


-Đừng bắt ta xa mình nữa, có được không?

-Đừng lo, em ở đây đợi mình.

Trần Cảnh gương mặt đã già nua, nhăn mặt khóc. Y níu lấy bàn tay đã đổ đồi mồi gầy rộc.

-Ly biệt dung dị, tái kiến nan.*

*Chia ly dễ, khó gặp lại.

Nội quan đau lòng nhìn hai đế vương. Nhưng không thể trái ý Thiên tử, muốn đưa Thái thượng hoàng hồi cung trị bệnh.

-Thiên Thiên, bệnh của ta ta khắc biết. Nếu lần này ta đi kiếp này vĩnh viễn sẽ không gặp lại mình được nữa...

Ở cái tuổi này, hai từ vĩnh viễn dường như chẳng còn đáng sợ nữa. Thiên Hinh lặng lẽ cười, nụ cười phúc hậu và ấm áp nhất trong năm mươi mấy năm cuộc đời mà Trần Cảnh chưa bao giờ được thấy, và sẽ không bao giờ được thấy nữa.

-Em và mình đã làm vợ chồng bốn chục năm, sống cùng nhau mười năm cuối đời. Em đã mãn nguyện rồi. Mình hãy trở về và là một Nguyên Phong. Hãy luôn để trong lòng một Chiêu Thánh. Như vậy thì em xem như đã yên lòng...

Họ đã yêu nhau hơn nửa đời người.

Thiên tử đưa được thân thể Thái thượng hoàng hồi cung, nhưng không đưa được trái tim người đã gắn chặt với mảnh đất Bạch Hạc, với nữ nhân cô đơn đất Bạch Hạc. Được nửa năm thì Thái thượng hoàng băng hà.

"Sang trang sử mới nhà Trần
Vương triều biến chuyển, núi sông trở mình
Là vương nắm cả triều đình
Thái Tông - Trần Cảnh anh minh, đức hiền."

Thiên Hinh rời Bạch Hạc về Ái Châu. Một phần vì nghe tin Liên yếu rồi, sợ không qua nổi. Một phần không thể ở trong ngôi nhà nhỏ chứa đầy hình ảnh của y.

Năm sau đó thì Liên yếu dần. Nàng nằng nặc đòi về châu Cổ Pháp, quê hương của Thiên Hinh. Vì lá rụng về cội, mang danh công chúa nhà Lý thì hãy về quê tổ Lý triều. Chính sử do danh phận của nàng nên mới ghi chép lại.

Mậu Dần, Bảo Phù năm thứ 6.
Phu nhân Lê Phụ Trần là công chúa Chiêu Thánh Lý thị về thăm quê ở châu Cổ Pháp, đến tháng 3 thì qua đời. Tương truyền khi qua đời, tóc bà vẫn đen nhánh, môi vẫn đỏ như son, má vẫn tươi như hoa đào. Đơn giản vì, Liên giữ được vẻ đẹp trẻ trung của con gái trấn Thái Nguyên ở tuổi bốn mươi bốn.

Dân gian còn nói, công chúa do thương nhớ Thượng hoàng mà tâm bệnh qua đời.

Dẫu ai nói gì đi nữa, mấy ngàn năm sau, sử sách còn phai mờ. Tất cả, chỉ như trà dư tửu hậu mà thôi.






Thiên Hinh một dáng liễu vóc mai, đứng trên ngọn núi Mã Yên lộng gió, nàng mỉm cười nhìn giang sơn lại đón thêm một ngày mới đang đến dần, thiên hạ đón thêm một ngày thái bình, xã tắc yên vui.

Đã sáu mươi năm trôi qua kể từ ngày nàng được nhìn ngắm giang sơn lần đầu tiên. Đời nàng đến bây giờ ngoảnh lại, chỉ là một cuộc chuyển giao lịch sử giữa hai triều đại mà thôi. Tất cả những đau khổ kia chỉ như mới hôm qua vậy. Hậu thế qua vài dòng sử ngắn ngủi có thể cảm được cuộc đời bẽ bàng của nàng chăng? Hay vội buông lời trách cứ?

"Lý triều rực rỡ bao năm đó
Tan nát vì tình, Chiêu Thánh ơi!"

Nếu đã không rõ ta xin đừng trách cứ, ta đã cố hết sức cứu vãn sự suy vi của cả triều đại rồi. Nhưng thời cuộc không thể làm khác, nhà Trần giữ ngôi, xã tắc thái bình.

"Ngũ bách niên tang điền thương hải,
Ngoan thạch dã trường mãn thanh đài."

("Năm trăm năm vật đổi sao dời
Đá vô tri cũng ngậm ngùi rêu xanh")

Giờ phút này, người thân không còn, bằng hữu không còn, đến kẻ thù...cũng không còn nữa.

Nàng nhìn ra phía Tây cố đô Hoa Lư ngập trong sương trắng hư ảo, ngôi cổ tự Duyên Ninh ẩn mình đâu đó trong hàng ngàn mái đình kia. Nơi y và nàng từng thề nguyền sẽ bên nhau mãi mãi. Thế mà giờ đây, cảnh còn người đã đi xa rồi.



Hết.

Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVuWhere stories live. Discover now