[29] Chùa Duyên Ninh

3.7K 151 11
                                    

Sau khi Lý Huệ Tông qua đời còn chưa lâu, mùa xuân, Kiến Trung năm thứ ba, Thiên Cực công chúa Trần Thị Dung được gả cho Trần Thủ Độ, phong làm Linh Từ Quốc Mẫu. Chuyện này trở thành một đề tài thị phi, không chỉ trong cung mà lan truyền ngoài nhân gian, ai ai cũng lắc đầu chê trách.

Trần Thủ Độ dẫu quyền át cả vua nhưng vẫn chịu điều tiếng, phải đến nói Trần Cảnh đứng ra ban hôn để xoa dịu thị phi. Trần Cảnh dựa vào đó mà nắm thóp được Trần Thủ Độ, thu được nhiều quyền hành, trong đó bao gồm việc không nạp cung nhân, không gây sức ép cho Chiêu Thánh hoàng hậu.

Nhắc đến Thiên Hinh, Cảnh luôn sầu não. Những tưởng Thuận Thiên ở bên sẽ làm nàng nguôi ngoa, ai ngờ đâu hôm Cảnh đến đã nghe rõ mồn một Thuận Thiên khiêu khích Thiên Hinh, nói nàng là hoàng hậu vô dụng, chẳng thể sinh con cho Cảnh, lại khiến Cảnh phải lo lắng.

Từ đó Cảnh nói khéo để Thuận Thiên không đến gặp nàng nữa.



Cảnh bước vào điện, thấy nàng vẫn im lìm vuốt ve con mèo mun, ngồi bên bệ cửa sổ. Y ngồi xuống cạnh nàng, con mèo mun tự giác nhảy xuống chạy biến.

-Thiên Thiên, hôm nay là ngày tiến hành kì thi khoa cử mới, gọi là tam giáo tử, đúng với ước mơ của chúng ta.

Thiên Hinh quay đầu nhìn Cảnh, rồi ánh mắt nàng lộ cái nhìn xót xa. Nàng đưa tay ôm lấy mặt y.

-Mấy hôm nay chàng không ngủ đủ sao?

Thật ra hôm trước Thuận Thiên đến mắng cho nàng một trận, nàng đã nghĩ thông nhiều thứ. Nàng đau buồn mãi, không chỉ làm khổ chính mình mà còn làm khổ cả người yêu thương mình. Hôm nay nhìn Cảnh, y đã hốc hác hơn nhiều, quầng thâm ở mắt đen sẫm, đã mấy đêm y thao thức vì lo cho nghiệp lớn chứ?

Cảnh hạnh phúc áp tay mình lên tay nàng.

-Tay nàng lạnh quá.

Thiên Hinh ngồi nghiêng lại dựa vào tường. Nàng ôm lấy cổ Cảnh rồi đẩy y dựa vào lòng nàng. Nàng ngả đầu lên mái tóc y.

-Bây giờ chàng có thể ngủ ngon được rồi.

Lần đầu tiên, Cảnh tròn mắt nhìn vòng tay nàng ôm chặt lấy mình. Lần đầu tiên nàng chủ động ôm lấy y, để y gối lên vai.

-Đừng nghĩ ngợi, ngủ đi.

Giọng nói nàng như gió như sương. Cảnh vui lắm, nàng bây giờ thật dịu dàng. Y không dám động đậy, sợ giấc mơ này sẽ tan biến đi mất. Cảnh nhắm mắt, thế mà ngủ một giấc đến tận nửa đêm.

Ngủ dậy, Cảnh khẽ lay mình, thấy trên người đắp long cổn. Y vội nhìn ra ngoài trời, đã khuya thế này rồi.

Nàng cũng đã chìm vào giấc ngủ khi nào không hay biết. Sao nàng không gọi y dậy, hẳn là nàng nhức người lắm, y đã ngủ suốt từ đầu giờ chiều.

Cảnh bế nàng lên, như thường lệ, đặt nàng lên giường, đắp chăn kín cho nàng. Da nàng đã lạnh ngắt rồi, y xót xa xoa bàn tay cho ấm rồi áp lên mặt nàng. Làn da mềm mại của nàng thoáng chốc đã hồng hào trở lại. Cảnh ngồi bệt dưới đất, chống tay lên giường hạnh phúc nhìn nàng. Tay y vuốt dọc đôi mắt nhắm hờ hững của nàng, vuốt dọc đôi môi hồng tuyệt mĩ của nàng. Rồi y không kìm được hôn nàng.

Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ