Cảnh không vừa ý, cố tình quay đi không nhìn nàng. Chu Minh lúng túng.

-Bệ hạ, thần thiếp thấy người đi không mang theo đèn nên đuổi theo, lúc nãy đã để lạc người.

-Ta không cần, nàng cứ về trước đi.

-Bệ hạ, người sao lại bỏ yến tiệc chạy đến đây?

Dứt lời, Chu Minh mới nhìn sang nữ nhân bạch y phía sau Cảnh.

-Bệ hạ, người này là ai?

-Nàng không cần biết, nàng về đi.

Chu Minh hiếu kì nhìn Thiên Hinh, nàng cúi đầu chào Cảnh rồi quay gót trở về.


Thiên Hinh thở dài nhìn Cảnh.

-Người ta đã theo đến sát gót chân rồi.

-Nàng ấy mới nhập cung nên hiếu kì thôi, nàng đừng để tâm.

Thiên Hinh cười hiền, lắc đầu.

-Thiếp đâu hẹp hòi như thế, lấy chồng chung cũng là số phận của nữ nhi thường tình mà.

Nàng chua chát nhớ đến câu ca dao:

"Ai bầy cái cảnh đa thê
Để cho phụ nữ nhiều bề khổ đau!"

Cảnh biết nàng lại nghĩ lung tung rồi, vuốt nhẹ mái tóc nàng.

-Gì mà lấy chồng chung? Thiên Hinh, Trần Cảnh ta chỉ có duy nhất một chính thê là nàng, những người phụ nữ kia ta đều chưa từng đụng đến họ. Dẫu cho Thái sư có bắt ta nạp thêm nhiều thê thiếp khác cũng vậy thôi.

-Cảnh, chàng phải hiểu, chàng là vua, có nhiều con cái là điều nên làm. Đừng để như phụ hoàng thiếp, đến cuối đời tuyệt tự đến giang sơn cũng mất rồi.

Cảnh trầm ngâm nhìn nàng. Ánh mắt nàng cương quyết, đôi môi không có lấy nụ cười.

-Sao nàng có thể kiên cường đến thế? Thiên Thiên, ngay cả lúc ta gục ngã, nàng vẫn kiên cường đến bất khuất.

-Cảnh, cả đời thiếp sống trong tranh đấu mưu quyền, nếu không kiên cường không thể tồn tại.

Cảnh nắm lấy bàn tay hao gầy của nàng. Nàng đã lớn lên trong loạn lạc, còn y thì sao?

Trước trận chiến dai dẳng này, y chỉ là một đứa trẻ.





____





Thuận Thiên phất tay áo ngồi xuống chiếc ghế ở vị trí thượng tọa trong tiểu đình giữa hồ Phượng Liên. Nàng đưa mắt nhìn xuống Chu Minh rồi nhếch đôi môi tuyệt mỹ.

-Huệ Túc phu nhân cũng thật thiếu sót, đã nhập cung rồi thì phải làm theo quy tắc trong cung, đâu cứ như sống ở ngoài nhân gian được?

Chu Minh lúng túng hành lễ với Thuận Thiên. Nàng ta nhấc tách trà rồi nhấp môi.

-Đúng là, phu nhân thì chỉ là phu nhân, suốt ngày chỉ toàn lo những thứ bói toán vớ vẩn.

-Hoàng hậu, việc lớn việc nhỏ trong cung người đã lo chu toàn cả rồi, thiếp thân thật vô năng không thể làm tốt hơn được nữa mới xin được nghiên cứu tử vi.

-Phu nhân như thế, làm sao có được ân sủng của vua?

Chẳng là Chu Minh mới nhập cung nên làm gì biết trưởng tử Trần Quốc Khang đâu phải là con của Cảnh. Nên Thuận Thiên mới vin vào đó mà ra oai. Chu Minh cười khẩy, nàng bấm đốt ngón tay. Nàng thừa biết Trần Quốc Khang sau này chẳng thể làm vua vì không có mệnh thiên tử.

-Còn nhờ hoàng hậu chỉ bảo thêm ạ.

Thuận Thiên đắc ý cười. Lúc này Chu Minh mớ nhớ đến người con gái ở cùng với Cảnh đêm đó.

-À, hoàng hậu.

-Ô hay! Ngươi dám gọi ta như thế?

-Thiếp thân có tội, bẩm hoàng hậu, thiếp thân có điều thắc mắc.

-Nói đi.

-Thiếp thân không biết, nữ nhân sống ở lãnh cung phía tây hoàng cung có lai lịch thế nào?

Thuận Thiên lập tức chau mày, nàng siết mạnh tách trà trong tay.

-Sao ngươi lại hỏi?

-Bẩm, đêm yến tiệc lần trước, thiếp thân thấy bệ hạ đi một mình trong đêm mà không có hộ vệ bèn đi theo, đi mãi thì đến lãnh cung. Người đã gặp gỡ và có những cử chỉ hết sức thân mật với nữ nhân ấy.

Thuận Thiên nghiến răng nhìn ra xa, nàng đặt tách trà xuống rồi cười lạnh.

-Không giấu gì phu nhân, nữ nhân ấy chính là Lý Phế hậu, Chiêu Thánh công chúa.

Chu Minh à lên. Thì ra là vị nữ vương Lý Chiêu Hoàng, người vợ đầu tiên của An Nam Quốc vương. Nàng cũng thừa hiểu tại sao nàng ta dẫu bị đày đến lãnh cung, hoàng đế vẫn lặn lội đến thăm.

-Người ấy sao lại bị phế truất?

-Còn phải thắc mắc sao? Hoàng hậu bất tài vô năng, không thể sinh hậu duệ tất nhiên là phải bị phế, còn được sống ở trong cung là may lắm rồi!

Thuận Thiên cao ngạo nói.

-Hay cho hoàng hậu ăn nói ngạo mạn!





Thuận Thiên và Chu Minh đều giật bắn mình nghe tiếng gọi sặc mùi oán giận truyền đến từ hành lang. Cảnh đứng đó, cặp chân mày chau lại, ánh mắt sắc lạnh đến vô tình.

Thuận Thiên vội đứng dậy, lắp bắp cất tiếng chào.

-Nàng còn ngông cuồng như thế, đừng trách trẫm vô tình! Chiêu Thánh công chúa lúc làm hoàng hậu chưa từng huênh hoang như nàng!

Chu Minh cúi đầu. Xem ra tin đồn là thật, ngoài Chiêu Thánh công chúa, trên đời này tất thảy nữ nhân đều là hư không trong mắt An Nam Quốc vương.

Cảnh đến hồ Phượng Liên thưởng cảnh, ai ngờ vừa đi ngang lại nghe được câu nói của Thuận Thiên khiến y nổi giận rồi bỏ về điện, còn phạt Thuận Thiên sám hối trong chùa ba ngày.

Thuận Thiên dẫu uất ức lắm nhưng chẳng thể làm gì, đành ngậm ngùi tuân theo. Chu Minh cũng nhờ đấy mà biết được, hóa ra nàng với hoàng hậu là những kẻ cùng đi trên một con thuyền.

Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVuWhere stories live. Discover now