Chương 197: Cô muốn ăn vạ, không có cửa đâu

1K 29 0
                                    

Myungsoo nhếch mày thật cao, cho là phòng ăn thức ăn quá kém, người phụ nữ này, ban đầu chẳng phải muốn ăn cơm ở phòng ăn sao.

"Anh đưa hai đầu bếp cao cấp cho em, em muốn ăn cái gì liền nói cho bọn họ biết, có được hay không?" .

Ôm eo của cô, Myungsoo ôn hòa nói.

Jiyeon liền vội vàng lắc đầu: "Em ở bên ngoài ăn là tốt rồi, giống như trong vườn thú thôi mà, không muốn chịu nhiều sự chú ý." .

Suy nghĩ một chút thì thấy hôm nay thật rất phô trương, Jiyeon liền nhức đầu, nếu là lại có thêm hai đại đầu bếp , cô cũng không cần sống nữa.

Đã sớm chuẩn bị tâm lý, một khi thân phận của cô đã công khai, thì giống như trường học sẽ vỡ ra, nhưng vẫn là không nghĩ uy lực lại lớn như vậy.

"Vậy thì đi ăn với anh, anh mỗi ngày tới trường học đón em, dù sao anh không thấy em cũng sẽ ăn không ngon."

Myungsoo cười xấu xa, áp sát vành tai của cô.

Jiyeon vừa tránh né anh không ngừng phun khí nóng vừa tìm tư thế ngủ thoải mái nhất.

"Không được, em ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút là được, ban đầu bảo anh không cần công khai thì không cần công khai, anh lại không nghe, chán ghét anh. . ." .

Cô muốn Myungsoo chỉ là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt, hai người tương thân tương ái, sống bình thường qua ngày, không có nhiều sự chú ý, không có nhiều áp lực.

"Ghét đi, dù sao em chán ghét anh cũng không phải là ngày một ngày hai, em là người phụ nữ của anh, anh chính là muốn cho toàn thế giới biết, cô gái nhỏ, có trông thấy không, trên người của em cũng đã bị tanh in dấu quyền sở hữu, về sau nếu em muốn ăn vạ, không có cửa đâu." .

Anh bá đạo hướng cô tuyên bố quyền sở hữu, cả mắt đều là nụ cười hạnh phúc, thuận thế đem cô giam cầm vào trong ngực, ôm chặt hơn.

"Chờ Soo Jung thân thể khá hơn chút, em liền có người đi cùng rồi, thật tốt." .

Cô đếm từng ngón tay, không quá mấy ngày là Soo Jung có thể trở lại trường rồi, áp lực của cô cũng có thể giảm xuống không ít.

"Nếu bà xã đã muốn vậy, anh cũng chỉ có thể ngày ngày ở cùng với em." .

Jiyeon cười: "Không phải anh rất sung sướng sao." .

Jiyeon không có ở trường học dùng cơm, theo cách nói của cô, cô cũng nhẹ nhõm đi, người khác cũng nhẹ nhõm đi.

Người chung quanh cả ngày duy trì bộ dáng nịnh nọt, nhìn cô như thể phần tử không thể đắc tội, ngay cả Ban giám hiệu và các thầy cô giáo cũng vậy.

Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống

Chiều hôm đó tan lớp sớm, Jiyeon tùy tiện đi dạo siêu thị cùng của hàng quần áo, lại không ngờ gặp được Junhee.

Hai người ngồi ở quán cà phê..

Junhee lưu lại cho Jiyeon ấn tượng cũng không tệ lắm, xinh đẹp, hào phóng, lại không điệu bộ, cô thích cô gái như thế.

[Myungyeon ver] Bà xã, ngoan nào!Where stories live. Discover now