Nhưng còn những con số "Đạo", "Pháp" và "Tự" đó thì sao? Đại diện cho vị trí lưu trữ? Có vẻ như không giống lắm...

"Những con số phía sau có ý nghĩa gì?"

"Đó là pháp tắc. Định lý Pythagore vừa rồi thuộc về pháp 23."

Nói cách khác, những thứ này thực sự được tính toán bằng công thức toán học?

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao cách tính châu dịch hà đồ và tử vi tinh số các loại đều liên quan đến toán học. Nếu các sự kiện lịch sử là sự kết hợp của những quy luật nhất định thì việc có thể tính toán được các khả năng xảy ra trong tương lai thông qua các phép tính tương ứng là điều bình thường. Nhưng giống Trương gia có thể đưa ra kết luận cụ thể và chính xác như vậy đúng là khiến người ta khiếp sợ. So với họ, những kỹ thuật dự báo đã đạt đến đỉnh cao trong sử sách chỉ đơn giản là trò giải trí của trẻ con.

Tất nhiên, họ không chỉ là người dự đoán mà còn là người sáng tạo. Nguồn gốc của họ đã đi sâu vào toàn bộ lịch sử Trung Quốc, rất khó để xác định là do dự đoán của họ chính xác hay khả năng ảnh hưởng đến thế giới của họ cường đại, mà có nhiều khả năng hơn là cả hai bổ sung cho nhau.

Nếu nói ra ngoài lịch sử hàng nghìn năm của Trung Quốc đều do một gia tộc khống chế tạo ra, tôi chắc chắn sẽ bị coi là một kẻ điên.

"Thì ra nguồn gốc của vũ trụ cuối cùng vẫn là toán học..." Tôi nhịn không được nói: "Đây là chung cực sao? Không nghĩ ra, là ai tính ra những kết quả này?"

Tôi nhìn Muộn Du Bình, nhưng tôi biết hắn chắc chắn không phải là kẻ chủ mưu, hắn chỉ là chiếc lá trên cùng của cái cây khổng lồ Trương gia. Vậy có phải là Trương Khởi Linh đời trước không?

Vì sao Trương gia lại có lực lượng lớn như vậy?

Họ có lực lượng lớn như vậy, vậy tại sao họ lại điêu linh như bây giờ?

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ: "Này, anh nói... chúng ta đến đây, có phải cũng nằm trong phạm vi tính toán?"

Muộn Du Bình cau mày, đặt một tay lên tường và nhảy vào giữa vòng xoáy. Tôi không phải là người nhanh nhẹn nên phải lần lượt trèo qua các bức tường, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

Không đợi tôi kịp leo vào vòng trong cùng đã nghe thấy Muộn Du Bình thì thầm: "Có rồi."

Nghe được lời nói của hắn, tôi hoảng sợ suýt vấp ngã, vội vàng đến bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy hắn duỗi hai ngón tay dài kỳ dị rút ​​ra một khối đá từ dưới bức tường đá: "Đây là bản ghi chép cuối cùng."

Rất hiếm khi Muộn Du Bình cũng nhắm mắt lại để bình tĩnh lại, trên mặt lại có chút khẩn trương. Hắn lật tấm bia đá lên đọc từng chữ: "Số 1896528. Trương Khởi Linh đời thứ ba mươi bảy và Tề Vũ vào thạch thất đọc phiến đá. Điều các ngươi mong đợi chính là điều các ngươi đã quên. Hộp Long..."

Pa một tiếng, những mảnh đá rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, đồng thời sắc mặt Muộn Du Bình cũng tái nhợt, tôi lại thấy đôi mắt hắn lại mất đi tiêu cự, cả người run rẩy.

"Này, tỉnh lại đi!" Tôi vội túm lấy cổ áo hắn lắc lắc: "Anh không thể phát bệnh lúc này! Nếu không chúng ta làm sao đi ra ngoài?"

Hắn động đậy một chút, cũng không giãy dụa, miệng thì thầm nói gì đó, nhưng giọng nói quá nhỏ tôi nghe không rõ.

Tôi áp tai vào miệng hắn và hỏi: "Anh nói gì vậy? Nói lại một lần nữa đi?"

"Tôi nhớ ra, là chiếc hộp đã biến mất..."

"Hộp gì cơ?"

Hắn không trả lời tôi, chỉ lẩm bẩm những lời này, như thể đã cạn kiệt hết sức lực, từ từ trượt xuống đất dựa vào bức tường đá, ngơ ngác nhìn khoảng không phía trên đầu. Ánh mắt mờ mịt của hắn giống như khi hắn bò ra khỏi vẫn thạch, tôi kinh hoàng đến mức không nỡ nhìn thẳng vào hắn.

Chẳng lẽ hắn vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn này? Phát bệnh vào lúc này là sự tất yếu của lịch sử?

Tại sao? Là do thân thể hay hoàn cảnh?

Tôi chợt nhớ tới lần trước hắn suýt mất đi linh hồn khi buộc mình nhớ lại quá khứ, dường như trong quá khứ của hắnn có một nút thắt không thể chạm tới. Mặc dù không có bằng chứng, nhưng có lẽ điều gì đó tương tự đã xảy ra với hắn khi ở trong vẫn ngọc, chỉ cần cố gắng nhớ lại sự việc đó, hắn sẽ bị mắc kẹt trong vòng xoáy vô tận của mất trí nhớ và tìm kiếm lại trí nhớ nhiều lần, không thể tự giải thoát.

Không biết điều gì khiến hắn vướng bận như vậy, quên đi không được sao?

Tôi ngồi xổm bên cạnh hắn, lớn tiếng nói: "Đừng nghĩ nữa! Dù trước kia có sảy ra chuyện gì thì cũng đã là quá khứ. Anh phải nhìn về phía trước!"

Quan Kỳ Bất NgữWhere stories live. Discover now