KỲ NGỘ 04: Tề Vũ

Bắt đầu từ đầu
                                    

Sao có thể như vậy? Tôi đã nằm ở chỗ Tề Thiết Chủy bao lâu? Đã đủ lâu để bọn họ sửa lại từ đầu một lần rồi? Tôi chỉnh lại quần áo, đi về phía quầy bán vé.

Bảng điện tử có lẽ bị gỡ bỏ rồi, chỉ có một chiếc đài nhỏ đang phát tin tức. Người soát vé là một bà dì mặc áo dài tay trông rất lỗi thời, bà ấy uống một ngụm nước, rất khách khí yêu cầu muốn giấy tờ của tôi. Tôi đang tính lấy chứng minh thư của mình ra, đột nhiên một câu nói giống như côn trùng lọt vào tai của tôi.

"...Hồ Diệu Bang, Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhận lời mời của chính phủ Nhật Bản, hôm nay đã đáp chuyến bay đặc biệt từ Bắc Kinh đến Tokyo trong chuyến thăm thiện chí bảy ngày tới Nhật Bản..."

"Cái gì?" Tôi không nhịn được mà kêu ra tiếng, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của bà dì, giống như ruồi mất đầu xoay một vòng quanh bến xe, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cuốn lịch trên bức tường phía sau bà ấy, dòng chữ trên đó vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi:

Ngày 23 tháng 11 năm 1983.

Lúc đó tôi quay đầu rời khỏi phòng bán vé.

Phản ứng đầu tiên của tôi là bản thân đã rơi vào ảo cảnh khổng lồ của lục giác linh đồng, có người muốn thông qua cách này để biết hết bí mật từ tôi. Nghĩ tới những lời của Tề Thiết Chủy, rất có khả năng có liên quan đến mục đích của Muộn Du Bình.

Còn có người hỏi, tôi nghĩ, nhưng tệ nhất là tôi cũng chẳng biết gì hết.

Nhưng tôi trúng chiêu từ khi nào? Cái chết của Tề Thiết Chủy là ảo giác vậy có phải Muộn Du Bình cũng thế?

Tôi ngồi bên ngoài đường ray, vẫn cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát ngả lưng nằm xuống, tôi nhìn thấy mây trôi trên bầu trời tầng tầng lớp lớp.

Tại sao lại không nghĩ tới chứ? Vốn dĩ cái chết của Muộn Du Bình đã rất kỳ quái, mọi việc xảy ra sau đó lại trùng hợp đến chẳng có chút logic nào. Điều này hoàn toàn phù hợp với đặc trưng của ảo giác, cũng chính là tình huống mà tôi sợ nhất.

Đâu chỉ là sợ hãi, tôi suýt nữa thì bị dọa chết rồi.

Thử hỏi ai có thể chịu được màn bức cung như vậy? Tôi có thể, bởi vì tôi vốn chẳng biết gì.

Tôi nhắm mắt lại, cảm giác từng cơn gió lạnh thổi khiếm mặt đau rát, cả thế giới dần dần mơ hồ. Có lẽ tôi sẽ tỉnh lại, trở về thế giới hiện thực? Đó sẽ là ngày tháng năm giờ phút giây nào?

Tư duy tới đây liền đứt đoạn, tôi giật mình thảng thốt, duỗi eo nhảy lên, liền nhìn thấy dì bán phiếu đang chạy về phía tôi, miệng hét "đồng chí".

Lẽ nào có người muốn ngăn cản tôi thực hiện lời hẹn, không cho tôi tới gặp Muộn Du Bình?

Vậy thì mục đích bọn họ điều tra Muộn Du Bình hợp lý rồi, bọn họ muốn tạo ra một Ngô Tà giả đi gặp Muộn Du Bình, như nhiều lần tôi bị thay thế lúc trước.

Vậy thì tôi phải nhanh chóng tỉnh lại.

Tôi nhớ lại cách phá ảo cảnh mà người Trương gia đã dậy, tiêu cực đến khiến người ta bất lực. Bởi vì loại ảo cảnh này quá chân thực, bất kể là đau đớn hay tự tàn đều không tạo ra bất kỳ kẽ hở nào, làm không tốt còn có thể hại chết chính mình, vì vậy việc đầu tiên chính là, không ngừng nói với chính mình "đây chỉ là ảo giác", hơn nữa không thể quên.

Thực ra, bước đầu tiên để giải quyết mọi khó khăn đều giống nhau, đó chính là nhận thức được sự khó khăn, ý thức được sự tồn tại của nó, ý thức được sự ảnh hưởng của nó, ý thức được sức mạnh của nó.

Mà bước thứ hai, là nghiệm chứng. Không ngừng nghiệm chứng một sự việc, không ngừng so sánh với ký ức, tìm kiếm sự bất đồng.

Kỳ thực rất đơn giản, có khó khăn về mặt kỹ thuật trong việc kiểm soát ảo giác, đó là rất khó đảm bảo tính chính xác của thông tin, bởi vì ảo giác là từ ký ức của con người mà sinh ra, con người không phải máy móc, ký ức là có hạn, những chi tiết quá nhỏ nhặt ở mỗi lần xuất hiện rồi sẽ xảy ra sai sót. Rất khó để duy trì một thế giới ảo giác nhất quán, logic từ đầu tới cuối.

Là ở trong các loại chi tiết, phiền phức nhất chính là những chữ cái mang tin tức. Giả dụ rất nhiều người trước khi đi thi đều mơ tới việc mình đi thi, nhưng mỗi lần mơ nhìn thấy đề thi đều sẽ không bao giờ giống hệt nhau. Bởi vì chúng quá trừu tượng, nội dung hình dáng vị trí màu sắc...người bình thường lúc đọc sẽ bỏ sót một vài thứ, nhưng sẽ ghi vào trong não một ấn tượng mơ hồ, ở lần tiếp theo nhìn thấy, mâu thuẫn sẽ xảy ra, có thể hủy hoại toàn bộ ảo cảnh.

Giống như tình huống tôi gặp ở Tần Lĩnh Thần Thụ, dù bị sợ hãi tới mức mất đi năng lực tư duy, sau đó nhớ lại, cũng xác thực không thể nhớ được nguyên văn và hình dáng bút ký của lão Dương, như thể những tin tức kia trực tiếp tiến vào đại não của tôi.

Đó là một loại dị thường vô cùng vi diệu, người chưa từng trải qua rất khó tưởng tượng, nhưng đã trải qua một lần, nó sẽ giống như một cái gai đâm vào tim.

Bình thường, người có kinh nghiệm xây dựng huyễn cảnh, đều sẽ tránh những điểm dễ sơ hở này, lần đó tại sao lại phạm vào cấm kỵ, đối với tôi mà nói vẫn là một ẩn số. Có lẽ những người đó là người mới, chưa thể khống chế hoàn toàn nội dung, cũng có thể xuất hiện vấn đề gì đó về kỹ thuật, tóm lại nhờ vào đó tôi mới thoát ra được khỏi ảo cảnh của Trương Hải Hạnh, mà lực đề kháng với lục giác linh đồng cũng càng ngày càng tăng.

Quay về vấn đề chính, hiện tại trên tay tôi đang có một thứ như vậy, có thể giúp tôi thoát khỏi mộng cảnh - thư giới thiệu của Tề Vũ.

Đó vốn là một thu hoạch ngoài ý muốn, không có tác dụng gì với tôi cả.

Một lần nữa mở nó ra, tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Ủy ban Công tác Quần đảo Trung Sa Tây Nam" ở trên đó rồi lướt xuống dưới đọc từng chữ một.

Thư này giới thiệu đồng chí Tề Vũ tới đội khảo cổ Tây Sa.

Viện Khảo cổ học, Viện Khoa học xã hội Trung Quốc.

Cho đến hiện tại, chưa có lần nào xuất hiện tin tức vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi trong huyễn cảnh, nhưng tên của hai đơn vị này, tôi đều thấy rất lạ lẫm.

Lại một lần nữa xác nhận nội dung bức thư cùng với trong ấn tượng của tôi là giống nhau, mà nội dung cũng không thay đổi theo ý muốn của tôi, tôi rơi vào trầm tư. Không hợp lý nhưng lại không phá giải được, đây là một cái huyễn cảnh còn chân thực hơn cả hiện thực, lại còn có huyễn cảnh chân thực hơn cả hiện thực?

Quan Kỳ Bất NgữNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ