"Tôi có một trò chơi mới, chúng tôi có thể chơi", ông nói. "Chúng ta phải đợi cho đến khi sau khi mẹ đến để kiểm tra cháu, bởi vì cô ấy không thể nhìn thấy chúng ta chơi nó. Đó là một bí mật của game. "

Sau khi mẹ tôi giao sách nhiều hơn và nước giải khát như thường lệ, ông Widemouth trượt ra từ dưới gầm giường và kéo tay tôi.

"Chúng ta phải đi vào phòng ở cuối hành lang này," ông nói.

Tôi phản đối, cha mẹ tôi đã cấm tôi rời khỏi giường của tôi mà không có sự cho phép của họ, nhưng ông Widemouth tiếp tục thuyết phục cho đến khi tôi đã đồng ý.

Cái phòng đó không có đồ nội thất hoặc hình nền, duy nhất là một cửa sổ đối diện với cửa ra vào. Ông Widemouth lao qua căn phòng và đã đưa tay đẩy cửa sổ. Sau đó, ông ra hiệu cho tôi nhìn xuống dưới.

Chúng tôi đang ở tầng hai của ngôi nhà, nhưng nó đang nằm trên một ngọn đồi, và từ góc độ này, việc nhìn thấy khó hơn do độ nghiêng.

"Tôi thích chơi giả vờ ", ông Widemouth giải thích. "Tôi giả vờ rằng có một tấm bạt lò xo to, mềm bên dưới cửa sổ này, và tôi nhảy. Nếu cháu giả vờ, nó sẽ trở lại như lúc đầu . tôi muốn để cháu nhảy"

Tôi là một thằng bé năm tuổi bị sốt, do đó, chỉ có một chút hoài nghi vụt qua suy nghĩ của tôi khi tôi nhìn xuống và xem xét khả năng.

"Đây là 1 nơi cao," tôi nói.

"Nhưng nó rất vui. Nó sẽ không được vui nếu nó chỉ là một nơi thấp. Nếu cháu giả vờ , cháu sẽ quay trở lại đây nguyên vẹn."

Tôi hình dung bản thân mình rơi xuống qua không khí mỏng chỉ để trở lại cửa sổ. Tuy nhiên, hiện thực đã thắng thế.

"Có lẽ để khi khác," tôi nói. "Cháu không có đủ trí tưởng tượng. Cháu có thể bị thương. "

Khuôn mặt của ông Widemouth méo mó thành một tiếng gầm gừ, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Ông ấy đã thất vọng.

"Nếu cháu nói như vậy,thì thôi," ông nói.

Ông đã dành phần còn lại của ngày dưới giường của tôi, im lặng.

Sáng hôm sau ông Widemouth đem đến 1 hộp nhỏ.

"Tôi muốn để dạy cho cháu làm thế nào để sắp xếp", ông nói. "Dưới đây là một số thứ cháu có thể sử dụng để thực hành, trước khi tôi bắt đầu dạy cháu những bài học."

Tôi nhìn vào trong hộp. Đó là dao.

"Cha mẹ sẽ giết cháu!" Tôi hét lên, kinh hoàng rằng ông Widemouth đã mang dao vào phòng tôi, thứ mà bố mẹ tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi chạm vào. "Cháu sẽ bị đánh và nhốt 1 năm đấy"

Ông Widemouth cau mày.

"Thật thú vị khi sắp xếp chúng. Tôi muốn cháu thử nó. "

Tôi đẩy hộp đi.

"Cháu không thể. Cháu sẽ gặp rắc rối. Dao không an toàn để chơi"

Ông cau mày thành một vẻ mặt cau có. Ông lấy hộp dao và trượt dưới gầm giường, còn lại phần còn lại của ngày ông im lặng. Tôi bắt đầu tự hỏi ông đã theo tôi thường xuyên như thế nào.

Tôi bắt đầu gặp khó khăn khi ngủ sau đó. Ông Widemouth thường đánh thức tôi dậy vào ban đêm, nói rằng ông đặt một tấm bạt lò xo dưới cửa sổ, một cái lớn, mà tôi không thể nhìn thấy trong bóng tối. Tôi luôn từ chối và cố gắng đi ngủ trở lại, nhưng ông Widemouthvẫn ở đó. Đôi khi ông ta ở lại bên cạnh tôi cho đến khi vào sáng sớm, khuyến khích tôi nhảy.

Ông đến không phải để vui chơi vs tôi nữa.

Một buổi sáng, mẹ tôi đến với tôi và nói với tôi, tôi đã được cho phép đi bộ bên ngoài. Bà ấy nghĩ rằng không khí trong lành sẽ tốt cho tôi, đặc biệt là sau khi bị giam trong phòng rất lâu. Tuyệt, tôi mang giày vào và đi nhanh ra cổng sau, khao khát cảm giác của mặt trời trên khuôn mặt

Ông Widemouth đang đợi tôi.

"Tôi có một thứ muốn cháu nhìn thấy," ông nói.

Tôi nhìn ông ấy 1 cách kì lạ, bởi vì sau đó ông nói, " an toàn, tôi hứa."

Tôi theo ông ấy đến một đường mòn ở khu rừng phía sau nhà.

"Đây là một con đường quan trọng," ông giải thích. "Tôi đã có rất nhiều bạn bè bằng tuổi cháu. Khi họ sẵn sàng, tôi đã đưa họ xuống con đường này, đến một nơi đặc biệt. Cháu chưa sẵn sàng, nhưng một ngày, tôi hy vọng sẽ đưa cháu tới đó. "

Tôi trở về nhà, thắc mắc cái gì nằm trên đường mòn.

Hai tuần sau, tôi gặp ông Widemouth, mọi thứ của chúng tôi đã được đóng gói vào một chiếc xe tải.Tôi sẽ ở trong cabin của chiếc xe tải đó, ngồi bên cạnh cha tôi đến Pennsylvania. Tôi đã nói với ông Widemouth rằng tôi sẽ được để lại, nhưng ngay cả khi năm tuổi, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng ý định của ông không phải lợi ích của tôi, mặc dù những gì ông nói hấp dẫn. Vì lý do này, tôi quyết định giữ bí mật chuyến đi.

Cha tôi và tôi cùng ở trong xe tải. Ông hy vọng nó đến Pennyslvania vào buổi trưa để có thể ăn uống. Ông có vẻ giống như một người chạy marathon chứ không phải là một trong những người đã dành hai ngày ngồi yên.

"Có sớm quá không con?" cha hỏi.

Tôi gật đầu và dựa vào cửa sổ, hy vọng một giấc ngủ trước khi mặt trời mọc. Tôi cảm thấy bàn tay của cha tôi trên vai tôi. "Đây là lần chuyển nhà cuối cùng, con trai, cha hứa. Cha biết điều đó khó khăn cho con, con đang bệnh. Sau khi cha được thăng tiến, chúng ta có thể giải quyết và con có thể tìm rất nhiều bạn bè".

Tôi mở mắt ra nhìn lại ngôi nhà. Ông Widemouth đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ, bất động cho đến khi chiếc xe tải đi vào đường chính. Ông đã đưa ra một con dao và 1 mảnh thịt, vẫy tay. Tôi quay đi, không vẫy lại.

Nhiều năm sau, tôi trở lại New Vineyard. Mảnh đất trống không, ngôi nhà bị đốt cháy một và inăm sau khi gia đình tôi rời khỏi. Tò mò, tôi trở lại con đường mòn mà ông Widemouth đã chỉ. Một phần trong tôi sợ ông ấy nhảy ra từ phía sau một cái cây và dọa tôi, nhưng tôi cảm thấy rằng ông Widemouth đã đi xa, bởi vì căn nhà cũng không còn tồn tại.

Đường mòn kết thúc tại Nghĩa trang MemorialNew Vineyard.

Và tôi nhận thấy rằng các ngôi mộ...... đều là trẻ em.

Những mẩu Creepypasta rùng rợnWhere stories live. Discover now