DEAD.txt

2.7K 92 5
                                    

Xin chào mọi người

Tên tôi là Robin. Hôm qua tôi vừa nhận được một cái e-mail từ một trong những người bạn ảo trên mạng, Nick. Tiêu đề của nó là "DEAD", và trong đó chỉ có mỗi chữ DEAD và một tập tin txt tên là DEAD.txt

Trong đó có nội dung sau đây:

Những lời cuối của tôi trên cõi đời này, lúc 23 giờ 33 phút khuya, ngày 8 tháng 7 năm 2012
Tôi đang sợ lắm. Tính mạng của tôi đang ở mức ngàn cân treo sợi tóc. Để tôi kể cho các bạn nghe chuyện gì đã xảy ra. Nực cười thật. Có ai ngờ rằng internet và bệnh hoang tưởng đón nhận (Paranoia) sẽ dẫn đến cái chết của mình đâu chứ?

Mấy ngày trước tôi có đọc Creepypastas. Phải nói là tôi đọc quá nhiều, cho đến mức mà tôi bắt đầu trở nên hoang tưởng cực kì nặng.

Không chỉ có hoang tưởng không thôi đâu. Tôi điên rồi.

Hôm nay có một điều gì đó rất lạ đang diễn ra. Tôi tỉnh dậy, đứng lên, mặc quần áo rồi bật máy lên lướt internet. Cũng bình thường như mọi ngày thôi. Cơ mà không hiểu tại sao đầu óc tôi lại luôn hướng về mấy cái bài creepypasta đó.

Dù rằng tôi đã tự trấn an mình rằng nó chỉ là đồ giả thôi, không việc gì phải lo, chúng vẫn bám riết lấy tôi.

Với bài Lavender Town đang quay mòng mòng trong tâm trí và hình ảnh của BEN như đang hiện thật rõ nét trước mắt, tôi gần như phát điên lên. Tôi cố gắng tản lờ chúng đi bằng cách mon men xuống tủ lạnh (lúc chán thì tôi cũng hay ăn vặt lắm). Lúc đó là khoảng 10 giờ 53 sáng. Tự nhiên chuông cửa nhà tôi reo lên. Bởi vì nhà bếp nằm khá gần cửa ra vào nên tôi không tốn nhiều thời gian để đến mở cửa lắm. Khi mở cửa ra thì chả có ai cả. Ngoại trừ một thứ. Có lẽ đó là thứ kinh khủng nhất mà tôi từng thấy: một bức thư gửi cho tôi.

Trước khi đem thư vào trong, tôi kiểm tra lại thật kỹ để xem coi còn ai ở ngoài không. Thậm chí tôi còn thét lên nữa cơ, nhưng dĩ nhiên là chả nhận được một câu trả lời nào hết. Tôi vào nhà, vào phòng cách và mở thư ra đọc.

Thư nó viết thế này:

"Ta chính là kẻ đang quan sát mi bấy lâu nay. Ta chính là kẻ đã bám theo mi qua bao ngày. Ta ghét mi tận xương tuỷ. Và ngày hôm nay, chính ta sẽ kết liễu mạng sống của mi. Mi là con mồi của ta. Ta săn tìm mi như thể mi là một con thú tội nghiệp. Ta sẽ giết mi một cách tàn bạo nhất có thể"


Chữ viết màu đỏ ngầu, trông cứ như là máu ấy. Tôi tự trấn an mình rằng đó chỉ là mực đỏ thôi.

Tôi nghĩ rằng có lẽ mấy thằng bạn khốn nạn của tôi lại chơi ác với tôi như chúng thường làm, nên như bình thường tôi sẽ bơ mẹ nó đi. Nhưng chẳng hiểu sao lần này chúng nó lại đi xa đến mức này?

Ngay khi vừa đọc xong thư, tôi bước lên lầu và tiếp tục làm những gì còn đang dở dang lúc nãy. Khoảng sáu giờ chiều, bụng tôi lại sôi lên vì đói. Tôi bước xuống nhà làm bữa tối cho mình. Khi tôi đang nấu ăn, tôi vô tình nhìn thấy có một thứ gì đó rất đáng sợ ở bên ngoài. Có ai đó đang đứng trong gara của tôi, theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi. Tôi không thể thấy rõ hắn được, vì hắn đang đứng ở nơi khuất bóng. Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trắng bệch, hắt sáng của ánh phản xạ lại ánh đèn mờ trên cao về phía mình. Tôi sợ quá. Tôi đóng sầm cửa sổ lại và lấy ra một con dao Thái Lan để tự vệ.

Khi đang ăn trong phòng khách, tôi lại thấy hắn, nhìn chăm chăm về phía tôi từ ngoài vườn. Mẹ kiếp, sao thằng đó đi nhanh vậy!? Tôi gọi cho cảnh sát, thầm hi vọng rằng có lẽ họ sẽ tống cổ được thằng điên đó ra khỏi nhà tôi.

Khoảng 7 giờ 51 phút, khi vừa ăn xong thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi nhìn thấy bộ quân phục màu xanh (nhân tiện, tôi sống ở Đức) hiện ra đằng sau tấm cửa kính trong suốt. Tôi mở cửa và kể rõ sự việc cho các sĩ quan cảnh sát nghe.

Họ bao vây nhà tôi và lục soát khắp nơi khoảng 20 phút. Chả tìm được gì cả. Cuối cùng tôi phải xuống nước xin lỗi vì đã "làm phí phạm" thời gian quý báu của họ.

Sau đó, tôi lại trở lên lầu và lại nghe thấy tiếng động ở dưới nhà. Đầu tiên là tiếng cửa mở, sau đó là tiếng người chạy huỳnh huỵch lên cầu thang. Tôi phóng ngay đến cửa phòng và khoá chốt lại trong hoảng loạn.

Ngay bây giờ, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở bên kia cánh cửa. Đôi khi "nó" thét lên rằng nó biết tôi đang trốn ở đó. Thi thoảng nó tung cước vào cửa và tường tôi vài phát, khiến tôi sợ điếng hồn.

Tôi không có điện thoại ở bên mình. Tôi không có gì để tự vệ cả. Tôi không thể tự cứu mình ra khỏi tình cảnh này được. Tôi sẽ chết mất.

Điều cuối cùng tôi có thể làm là viết tất cả ra và gửi nó cho bạn tôi, Robin.

Robin à, nếu cậu có đang đọc bài này thì xin cậu HÃY ĐĂNG NÓ LÊN MẠNG, NGAY LẬP TỨC!!!

Kí tên
Nick


Từ đó trở đi, tôi không còn thấy cậu ta lên mạng nữa. Tôi không biết "creepypasta" là cái gì hết, nhưng tôi đã tự tìm nó trên Google và cuối cùng đến được diễn đàn này. Tôi quyết định đăng nó lên đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Nick, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy vẫn ổn...

Những mẩu Creepypasta rùng rợnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ