Chương 130: Hạ tuyến

194 29 1
                                    

Mắt thấy người trước mắt không mở miệng được, Trần Trản phát ra một tiếng thở dài: "Thế giới thanh tĩnh."

Ngô Nhị không khỏi nói: "Nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ nói được từ 'tôi' thôi mà."

Trần Trản nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, Ngô Nhị từ bỏ thay người giải oan.

Lúc này người đàn ông vóc dáng cao ráo chần chờ mở miệng: "Tôi đi một mình có an toàn không?"

Ngô tiên sinh ngoan ngoãn chịu trói là bởi vì nhiều người, lực lượng đông, một khi tách ra, chỉ sợ sẽ lâm vào cục diện không xong.

Trần Trản nhướng mày, nhìn về phía Ngô tiên sinh, trong mắt người kia đầy ý giễu cợt.

Thậm chí cậu có thể liếc mắt thấy được sự khó hiểu trong mắt mọi người. Đối với bọn họ, cầm tù là cách làm thực ngu xuẩn, nếu bắt được người, sao không vĩnh tuyệt hậu hoạn?

Đối với Trần Trản mà nói, người sống hay chết cậu cũng không quan tâm, điều cậu lo lắng là một khi khơi màu chuyện này, giới hạn của cậu sẽ tiếp tục kéo dài ra.

"Các người cũng biết......" Cậu nặng nề thở dài, ánh mắt lập loè kiên nghị: "Tôi là người tốt."

Âm thanh buồn nôn đột ngột vang lên.

Ngữ khí Trần Trản có chút nghiêm khắc: "Ai?"

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng hướng ánh mắt về phía hệ thống đang cầm xích sắt.

Thân là cộng sự, hệ thống chột dạ mà rũ đầu xuống: "Thực xin lỗi."

Chỉ vì không cẩn thận mà biểu lộ ra biểu cảm chân thật.

Chuyện như vậy làm ai cũng xấu hổ, người đàn ông vóc dáng cao ráo mở miệng ra trước tiên để kéo quỹ đạo của câu chuyện về: "Rốt cuộc phải xử lý thế nào?"

Trần Trản nhìn chằm chằm thủ hạ bại tướng, nhất thời cũng không có chủ ý nào quá tốt.

Những người đến rác rưởi còn không bằng, căn bản không tìm được nơi nào thu giữ họ.

Mọi con mắt đều đổ dồn về cậu, chờ đợi câu trả lời. Trần Trản trầm tư một lát, đột nhiên đưa mắt nhìn quả cầu.

Hệ thống dùng ngón tay ngắn ngủn đến nỗi không thể nhìn thấy chỉ chính mình, tràn ngập nghi hoặc hỏi: "Tôi?"

Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ chính là nó: "Có biện pháp nào làm hắn không thể cởi trói không?"

Hệ thống trầm tư một lát, mỉa mai trong mắt Ngô tiên sinh phá lệ mãnh liệt. Ngoài dự đoán, Trần Trản lấy đồ trong miệng hắn ra, nguyện ý lắng nghe một chút.

"Hệ thống của ta theo chủ nghĩa hoàn mỹ, sẽ không lâm trận bỏ chạy."

Trường kỳ tiếp xúc, khó tránh khỏi ảnh hưởng tính cách lẫn nhau, điểm này Trần Trản cũng tràn đầy kinh nghiệm.

Ngô tiên sinh cười lạnh: "Huống chi chúng tôi tồn tại giao tình tính mạng."

Trần Trản không còn cách nào khác ngoài cau mày suy nghĩ kế hoạch khác, hệ thống đột nhiên nhảy lên vai Ngô tiên sinh, gõ gõ đầu hắn: "Ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói."

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢNTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon