Chương 1: Bắt đầu từ tay trắng

5.6K 261 67
                                    

Tiệm cafe 

Trần Trản nhìn mấy quả hắc kỷ tử trên bàn tròn, thở dài vì giá cả của nó quá đắt. 

"Tôi mời, cậu phiền muộn gì chứ?" Người ngồi đối diện cậu là một thanh niên đầu đinh, trông khá dễ nhìn.

Trần Trản tự rót cho mình một ly trà, trầm mặc không nói. 

Đầu đinh hận sắt không thành thép nói: "Ngày xưa là một công tử giàu có, bây giờ cậu nhìn lại cậu xem, sắp đi nhặt phế liệu rồi." 

Ánh mắt Trần Trản hơi dao động. 

Đầu đinh ngạc nhiên: "Cậu không phải sẽ làm thật chứ ?" 

"Không thành công." Trần Trản nhẹ nhàng nói một câu. "Ông cụ đối diện nói mỗi ngày ông ấy đều đi nhặt, mấy cái thùng rác đều thuộc về ông ấy." 

"...." 

Trần Trản: "Mà hôm qua tôi vừa mới biết, đúng kỳ ông ấy đều sẽ quyên góp số phế liệu đó, lương hưu một tháng tám ngàn." 

"...." 

Trần Trản bĩu môi: "Nhưng không sao cả, tôi đã đi sang trạm thu phế liệu kế bên, nhưng số tiền họ đưa ra căn bản không đủ tôi trả phí điện nước." 

Đầu đinh tuy rằng rất tức giận, nhưng tốt xấu cũng là bạn bè, lưỡng lự một hồi rồi nói: "Không thì tôi cho cậu mượn một ít." 

Trần Trản tỏ vẻ không sao cả phất tay: "Không cần, tôi đã tìm được con đường mới để kiếm tiền."

Khẩu khí so với trước càng kiêu ngạo. 

Đầu đinh nghĩ rằng cậu lại muốn giẫm lên vết xe đổ: "Nửa năm trước cậu lấy ảnh chụp ra uy hiếp người ta, thiếu chút nữa là phải vào tù, còn chưa rút ra bài học." 

Trần Trản nhướng mày, nhớ lại trong trí nhớ nguyên thân cũng có một đoạn như vậy, cười nhạo nói: "Tôi sẽ không té ngã hai lần ở cùng một nơi."

Nguyên thân đã sớm tìm đường chết, vào thời điểm cậu xuyên qua, phòng bừa bộn vô cùng, trên bàn đầy những hộp mì gói. 

Lại nói về bản thân, trước khi xuyên qua đang cùng bạn bè ca hát, vừa mới rống lên một câu "Tôi muốn cuộc sống nở hoa", giây tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự. Xác định đây không phải là mơ, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là kinh hoàng, mà là mệt. 

Xuyên qua vào lúc sắp bước vào đại học, chỉ trong chớp mắt từ một thiếu niên hồn nhiên biến thành một thanh niên chẳng làm nên trò trống gì. 

"Niên hoa uy cẩu."

Nên sớm đoán được, một thiếu niên không gia đình đúng chuẩn 'khổ tình' như cậu biến mất sẽ không có người nhớ thương, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn để xuyên qua. 

Đầu đinh nghe cậu lảm nhảm, nghĩ có phải tinh thần của cậu không bình thường khôn, ho nhẹ một tiếng để gây chú ý: "Không phải cậu nói có biện pháp kiếm tiền sao?" 

Tuy nói như vậy, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có sự tin tưởng. 

Trần Trản uống một ngụm trà, đột nhiên ngây người. 

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢNWhere stories live. Discover now