Chương 51: Dưa này so với dưa kia càng lớn hơn

550 76 8
                                    

Cạch cạch!

Lực xắt rau của Khương Dĩnh có chút mạnh, rau theo tiếng mà đứt, một ít bọt nước bắn tung tóe trên thớt.

“So sánh thực sinh động,” Khương Dĩnh mỉm cười: “Tiếp tục.”

Trần Trản cũng biết chừng mực.

“Bác gái thích cậu như vậy,” Khương Dĩnh nhíu đôi mày thanh tú: “Không bằng giúp tôi xem xem sắp tới có truyền vòng tay cho con dâu không?”

Cô ta đang chế nhạo, Trần Trản lại là nghiêm túc hỏi: “Có phải là vòng tay khắc phượng hoàng trên mặt?"

Âm thanh xắt rau trong phút chốc lớn hơn trước.

“Bác gái có lấy ra cho tôi xem qua một lần,” Trần Trản nhàn nhạt nói: “Nghe nói theo truyền thống Lâm gia vào hôn lễ chính thức mới có thể trao lại.”

Trầm mặc một lúc lâu, Khương Dĩnh bỗng nhiên nói: “Nếu là vào thời cổ, tôi nhất định sẽ để trượng phu nạp cậu làm thiếp.”

Không dự đoán được thình lình bị chế nhạo, Trần Trản lơ đãng cho nhiều giấm vào rau trộn.

Làm lơ một màn này, Khương Dĩnh tự mình nói: “Không cảnh con nối dõi đấu tranh nhau, trượng phu không thích, còn có thể hỗ trợ hiếu kính cha mẹ chồng……”

Kế hoạch nghe thật hoàn mỹ.

Tài nấu ăn của Khương Dĩnh thực tốt, hai người không nói tiếp mất lời vô nghĩa, ăn ý phối hợp, thực mau liền có một bàn cơm trưa phong phú.

Trong phòng khách, Lâm Trì Ngang nhìn bọn họ trước sau đi ra, một người còn mang tạp dề, một người khác bưng đồ ăn, trông vừa ấm áp lại hài hòa.

Trong lúc nhất thời, lại bị tức đến bật cười.

Trần Trản không đến mức được một tấc lại muốn tiến một thước, bảo rằng buổi chiều còn có hẹn, không thể lưu lại cùng nhau dùng cơm.

Ba mẹ Lâm tiễn cậu ra đến cửa, Lâm Trì Ngang không tình nguyện bỏ tay vào túi đứng ở một bên.

Ba Lâm nhìn hắn một cái, Lâm Trì Ngang điều chỉnh thái độ, đứng thẳng người.

“Người ta phải về rồi, lên tiếng chào một tiếng.” Mẹ Lâm buồn cười nói: “Như thế nào lại giống một đứa bé cáu kỉnh như vậy?”

Lâm Trì Ngang có lệ vung tay, mặt vô biểu tình nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến."

Vừa dứt lời, cái ót liền ăn một đập.

·

Trần Trản cũng không phải nói dối, vài ngày trước cậu đã hẹn ăn tối cũng với Ân Vinh Lan.

Chiêu giảm nửa giá món thứ hai quả thật thần kỳ, muốn ăn thêm một phần lại sợ lãng phí, từ bỏ lại cảm thấy có lỗi với chính mình.

Tầm quan trọng của bạn bè có thể thấy được vào lúc này.

Ngược lại với lần Ân Vinh Lan bao cả khách sạn Đức Mã để xin lỗi, lần này xem như tương đối giản dị.

Trong các món Tây, Trần Trản tương đối thích ăn mỳ ý, ăn đến lửng dạ, thuận miệng kể về thu hoạch gần đây.

Khi nghe tới cậu ở Lâm gia học nấu ăn, Ân Vinh Lan hơi bất đắc dĩ cười cười: “Ý hay.”

SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢNWhere stories live. Discover now