Chiếc khăn nóng chà nhẹ lên phần da thịt cậu, từ cổ rồi xuống toàn thân. Kazutora nhẹ nhàng lau người cho cậu
Takemichi nửa tỉnh nửa mơ gục đầu vào người anh, cậu thở đều từng hơi
Có vẻ sự ấm nóng từ chiếc khăn làm cậu thấy thoải mái hơn, yên lặng để anh lau người cho, cơ mà dù có muốn thì cậu cũng không thể cử động được chút nào
Lau người xong, anh đặt đầu xuống gối trước, rời từ từ để cả người xuống. Trông khuôn mặt cậu cũng bớt đỏ hơn
Kazutora từ chiều tới giờ tất bật chăm sóc Takemichi, không rời mắt khỏi cậu một giây. Giờ anh mới để ý là trời đã tối rồi
Ánh trăng soi sáng cả căn phòng, khiến anh nhìn rõ mặt cậu hơn. Đưa tay sờ qua trán cậu
"Bớt nóng rồi"
Kazutora thở phào trong lòng. Ngửi thấy áo mình cũng hơi chua rồi. Anh nhìn thật kĩ Takemichi chắc chắn là ổn rồi mới dám đi ra khỏi phòng để tắm
Chốc sau, anh quay lại. Cậu đang nằm ngủ yên trên giường lại thở phào thêm lần nữa
Anh ngồi xuống giường, ngắm nhìn khuôn mặt cậu dưới ánh trăng sáng. Hai má cậu hơi đỏ, vành tai càng đỏ hơn, miệng cậu hơi hở ra, ngực cậu phập phừng theo từng nhịp thở
Không gian bỗng yên tĩnh đến lạ, ngoài tiếng tán cây đang xồn xào thì tai anh chỉ đang nghe tiếng thở của cậu
Kazutora nhịn không được chạm vào má cậu. Nó mềm bông, lại còn hơi ấm ấm nữa, anh vô thức ấn nhẹ vào
Vui vẻ cười tít mắt
"Dễ thương quá"
"Ưm...ah..ưm"
Bỗng cậu rên rỉ, Kazutora vội rút mình lại, là anh xoa mạnh quá sao?
"Hửm? Hình như là đang hạ sốt lần nữa"
Takemichi hơi nhíu mày, hơi thở dần không ổn định, mặt cậu đỏ bừng lên. Cảm giác khó chịu lại xuất hiện lần nữa
Kazutora biết là chỉ cần chờ cho cơn sốt qua đi, nhưng nhìn cậu đang không ngừng rên rỉ lại cảm thấy đau lòng
Anh thử xoa bóp nơi hai thái xương cậu, thấy có vẻ ổn vì cậu bớt nhăn mặt hơn. Anh tiếp tục xoa đến khi cậu ngừng rên rỉ
Sắc mặt đã ổn hơn rồi, cậu hơi nghiêng mặt vào lòng bàn tay anh, dụi dụi vào như tìm được hơi ấm
"Mày đúng thật là dễ thương quá đấy, Takemichi"
Nhìn thấy bàn tay cậu đang để ngửa lên, anh chậm rãi đưa mình đan vào tay cậu. Bàn tay cậu nhỏ, đan lại vào tay anh. Cảm nhận từng đầu ngón tay bám vào
Được nắm cậu như lúc này, Kazutora cảm thấy cậu thực sự đang ở bên anh
Anh nâng bàn tay cậu lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay, vào giữa nơi vết sẹo hiện hữu trên tay cậu
Trong lòng hạnh phúc không thôi, Kazutora nhìn thấy chiếc giường còn rộng, nhìn chằm chằm một hồi lâu
Quyết định nằm xuống ngủ cạnh cậu. Anh cuối người xuống lấy chiếc chăn ra rồi nằm xuống cùng một gối với cậu.
YOU ARE READING
[AllTake] Memory
RandomCứu được tất cả mọi người, nhưng mấy người đó là ai chứ? Đây có phải là hình phạt cho cậu vì đã làm thay đổi tương lai. Các anh chồng của cậu sẽ làm gì để cậu nhớ ra họ đây? Mời đọc chương 1 Đọc Chương 0 để hiểu thêm nhá (•v•).