Chương 115: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (7)

Start from the beginning
                                    

Hệ thống nghẹn lời, cho nên không đáp lời.

Mạc Chi Dương thở dài, lấy mu bàn tay che khuất đôi mắt: "Hắn ta không phải người giang hồ, tại sao lại đến xen vào chuyện trong giang hồ? Thương nhân rất biết tìm ưu điểm tránh nhược điểm, hắn ta làm sao có thể đi tìm kẻ xấu?"

"Cho nên?"

Đến tối phải đến biệt viện Thu Thủy nhìn xem, bên trong rốt cuộc có bí mật gì.

Thực sự thì sự xuất hiện của Đổng Thương quá trùng hợp, Mạc Chi Dương không thể không nghi ngờ.

Sau khi màn đêm buông xuống, Mạc Chi Dương thay y phục dạ hành, đến thăm biệt viện Thu Thủy.

Biệt viện Thu Thủy đúng như tên gọi, nhiều nhất chính là nước, kiểu vườn Tô Châu bên ngoài được bao bọc bởi một dòng suối nhỏ, trèo qua tường viện cao cao, lặng yên không một tiếng động lẻn vào.

Lúc này đêm trăng hoa xuân, trong viện này phồn hoa sáng sủa, lý ra rất tươi đẹp, nhưng không hiểu vì sao, khi Mạc Chi Dương vừa đến đây, lại cảm thấy hơi lạnh, đó là cái lạnh từ mặt đất toả ra.

Những người bình thường, chỉ có mấy người hầu mang đèn lồng đi tuần tra ban đêm, dưới màn đêm mờ ảo, tiếng gậy tre gõ mõ văng vẳng từ xa tới gần.

Mạc Chi Dương ở trên nóc nhà, vẫn luôn hướng tới viện lớn nhất ở trung tâm kia, theo lý mà nói, Đổng Thương nên sống ở đây.

Tới thật đúng thời điểm, từ xa nhìn thấy trong phòng ban đầu một mảnh đen nhámh bỗng nhiên ngọn nến được thắp lên, ánh đèn xẹt qua cửa sổ lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Từ trên nóc nhà nhảy xuống, cúi đầu lẻn đến dưới cửa sổ, nín thở, may mà mùa xuân tiếng dế kêu không to, có thể nghe rõ tiếng cục đá cọ xát.

Sau đó, ánh nến liền biến mất, như thể nó đã bị cái gì đó nuốt chửng, lại không phải bị thổi tắt, chắc trong phòng có một cái cơ quan gì đó mới đúng.

"Hệ thống mày có cách nào nhìn dưới mặt đất không?" Mạc Chi Dương nhìn chung quanh, nơi này hoàn toàn không có chỗ trốn.

Tuy rằng hệ thống không biết y định làm gì, nhưng vẫn là đáp: "Có thể kiểm tra đo lường."

Tuy nhiên, trong vòng vài nhịp thở, hệ thống đã đưa ra kết luận: "Dưới mặt đất, hẳn là có một khoảng chân không rộng như sân bóng đá, hẳn là một nửa biệt viện đều trống không."

Sau khi rút ra kết luận, Mạc Chi Dương biết nơi này không thích hợp ở lại lâu, không đợi được ánh nến xuất hiện lần nữa, liền nhảy lên mái nhà rời đi, trở về nhà nghỉ.

Trước bình minh ngày hôm sau, những người dọn dẹp biệt viện Thu Thủy phát hiện có điều gì đó không ổn, cũng không màng đến cái gì, liền đi gọi Đổng Thương đến, chỉ vào dấu chân dưới bệ cửa sổ.

Đông Thương hành động kín đáo, trên mỗi tường viện đều có rãi tro hương, nhìn thấy dấu chân này thì biết là cỡ một nam tử, tối hôm qua vậy mà không ai phát hiện, xem ra võ công cực cao.

"Đi tra xem ba ngày nay có người lạ nào tiến vào Xương Bình không." Đông Thương nhìn tro hương, nhẹ nhàng phất tay áo, tro hương đã bị đánh xơ xác bay đi.

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy HọcWhere stories live. Discover now