Chương 109: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (1)

Bắt đầu từ đầu
                                    

“Hắn đánh không lại ta!” Mạc Chi Dương nói xong tránh khỏi mấy người bọn họ, sử dụng khinh công nhẹ nhàng nhảy lên đuổi theo.

Sa Tuyên nhìn Minh chủ đuổi theo, da đầu tê dại: "Trời ạ, nếu y bị thương thì phải làm sao."

"Minh chủ tuy rằng đơn thuần non nớt, nhưng võ công lại trăm năm khó gặp một lần, mấy lão già chúng ta cùng nhau lên cũng không chắc có thể đánh thắng y, vị giáo chủ Ma giáo này, e rằng cũng không phải là đối thủ." Chưởng môn Quý Liệt của Tự Tu Môn cảm khái vuốt râu cá trê mà thở dài.

Mạc Chi Dương một đường đuổi theo, đi theo hắn bên ngoài Thương Châu, bên trong rừng rậm hẻo lánh ít dấu chân người, chỉ thấy hồng y và màu xanh ngọc bích, cũng liền đi theo hắn.

Nơi này không có ai, trên mặt đất đầy lá khô, đi một bước liền vang lên âm thanh xào xạc, trên mặt đất lấp lánh ánh nắng, lá cây theo gió xào xạc bên tai.

Đột nhiên, một người từ phía sau lao ra, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mạc Chi Dương: "Dương Dương thật có tiền đồ, đã trở thành Võ Lâm Minh Chủ."

Kỳ thật Mạc Chi Dương đã sớm biết hắn ở nơi nào, cũng không có giãy dụa, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Sư huynh~"

Một tiếng kêu này của y, làm Giang Hạ Niên nổi lửa, há mồm ngậm lấy vành tai của y, chết tiệt, sư đệ này sao có thể ngọt như vậy: "Như thế nào đã trở thành Võ Lâm Minh Chủ rồi mà vẫn thích làm nũng."

Sư huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Giang Hạ Niên biết, đứa nhỏ này từ nhỏ đã được sư phụ và mình bảo vệ rất tốt, chưa bao giờ chịu thiệt qua, người xấu cũng chưa từng gặp qua.

Khi nghe nói y dốc lòng để làm Võ Lâm Minh Chủ, hắn đã thật sợ hãi.

Bị ngậm lấy vành tai, Mạc Chi Dương ngứa co rụt bả vai lại, dùng sức giãy dụa: "Sư huynh, ta bây giờ là Võ Lâm Minh Chủ, Thanh Dương trưởng bối nói nhất định phải có uy tín."

À cái này? Hệ thống suy nghĩ một chút, vị diện này dường như đã tịch thu tài trợ.

“Vậy ngươi có uy tín, liền không cần sư huynh?” Giang Hạ Niên hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không buông tay ra.

Mạc Chi Dương bị hắn ôm lấy, giãy dụa tượng trưng một cái, ​​cuối cùng bị sờ đến thắt lưng mềm nhũn, cũng liền tùy ý hắn: "Sư huynh."

Có sư huynh tùy thời sẽ hắc hoá này, cũng không tốt lắm.

Làm nam chủ, Giang Hạ Niên thực sự rất thảm, khi còn nhỏ đã bị cha mẹ bạo hành đánh đập, năm tuổi bị bán cho một hương thân làm khổ dịch, đến súc sinh cũng không bằng.

Cho đến năm 7 tuổi, một băng nhóm cướp ngựa đã cướp sạch thôn trang, thậm chí còn đưa Giang Hạ Niên đi cùng.

Nhưng lại không giết hắn, mà đem hắn xem như một món đồ chơi, không đánh đập, mắng mỏ, thậm chí bắt hắn phải giết người, trong môi trường như vậy, tâm lý của một đứa trẻ vài tuổi đột ngột trở nên vặn vẹo.

Nhưng lại được một vị cao nhân lánh đời, cũng là sư phụ của hắn cứu đi, và nghiêm khắc dạy dỗ, tư chất của hắn rất tốt, lại còn rất chăm chỉ luyện võ, vốn tưởng rằng có thể thoát khỏi vận rủi, kết quả không phải.

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy HọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ